TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSÈN LUPIN - Trang 121

- Không, không - Bà ta gào lên – Ôi ! Thưa ông, tôi cầu xin ông...
- Bà đã quyết tâm...
- Vâng - Bà nói trong hơi thở.
- Ngay tức thời, phải thế không ? Giờ tàu chạy thúc ép tôi. Việc này

cần giải quyết trong cuộc họp. Chỉ một chút do dự của bà, tôi sẽ dẫn bà đi.
Chúng ta thoả thuận thế nhé ?

-Vâng.
- Chúng ta đi vào việc ngay. Không có mưu mẹo - không có lời tránh

né.

Ông ta chỉ Jean-Louis.
- Ông này là con trai của ai ? Có phải của bà Ornival không ?
- Không.
Một sự im lặng sững sờ tiếp nhận câu trả lời kép ấy.
- Bà hãy giải thích - Rénine hạ lệnh trong khi nhìn đồng hồ đeo tay

của mình.

Thế rồi, bà Boussignol quỳ gối và kể với một giọng rất nhỏ và với

tiếng nói đến nỗi tất cả phải cúi xuống người bà để hiểu gần đúng ý nghĩa
của lời nói lúng búng của bà:

- Một ai đó đã đến vào buổi tối... một ông mang trong chăn một đứa bé

sơ sinh và ông ta muốn phó thác cho bác sĩ... Vì bác sĩ không có ở đó, ông
ở lại suốt đêm để chờ bác sĩ và chính ông ta đã làm tất cả.

- Cái gì ? Ông ta làm cái gì ? - Rénine đòi hỏi. Cái gì đã xảy ra ?
Ông ta vồ lấy bà già bằng đôi bàn tay và nhìn bà chằm chặp. Jean-

Louis và hai người mẹ cúi xuống người bà ở trạng thái hổn hển và lo âu.

Cuộc đời của họ phụ thuộc vào những từ sắp được phát ra.

Boussignol nhấn mạnh các từ ấy tron khi chắp các bàn tay như người xưng
tội về một vụ áo mạng:

- Vậy là không phải xảy ra chỉ một đứa trẻ bị chết mà cả hai, đứa của

bà Ornival và đứa của bà Vaubois, cả hai đứa bị chết trong cơn co giật. Lúc
đó, ông ta thấy vậy và nói với tôi… Tôi nhớ tất cả các câu nói của ông,
giọng của tiếng ông nói, tất cả...

Ông nói với tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.