TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSÈN LUPIN - Trang 119

Hortense đề xuất:
- Ông có muốn tôi đi đến đó không ? Tôi lấy xe ô tô và cô ta sẽ đi theo

tôi. Bà ta ở đâu ?

- Ở trung tâm Carhaix - Jean-Louis nói - ở một quán hàng tạp hoá nhỏ.

Người lái xe sẽ chỉ cho bà... bà Boussignol... mọi người biết bà ta...

- Và nhất là, bạn yêu mến - Rénine nói thêm- không được báo trước

cho bà ta gì cả. Nếu bà ta lo lắng, càng tốt. Mong là bà ta không biết điều
người ta muốn biết ở bà, đó là một sự cẩn thận cần thiết nếu bà muốn thắng
lợi.

Ba mươi phút trôi qua trong sự im lặng sâu sắc nhất. Rénine đi dạo

qua phòng, những cổ vật đẹp, các thảm quí, các bìa sách và đồ mỹ nghệ
xinh xắn chứng tỏ ở Jean-Louis có một sự tìm tòi nghệ thuật và kiểu cách.
Căn phòng chắc chắn là của anh ta. Bên cạnh, bằng những cửa hé mở vào
các chỗ ở hai bên, người ta có thể nhận thấy khiếu không thẩm mỹ của hai
bà mẹ. Rénine đi đến gần người đàn ông trẻ và thì thầm:

- Các bà ấy giàu không ?
- Giàu.
- Và ông thì sao ?
- Các bà muốn là lâu đài nhỏ này với tất cả đất đai xung quanh thuộc

về tôi, điều đó đảm bảo một cách thoải mái sự độc lập của tôi.

- Các bà có gia đình không ?
- Có các bà chị, cả hai người.
- Các bà có thể đến ở với ai ?
- Vâng, bọn họ đôi lúc đã nghĩ đến điều đó. Nhưng, thưa ông... nhưng

nó không phải là việc đó và tôi rất sợ việc can thiệp của ông chỉ đưa đến
một sự thất bại. Một lần nữa, tôi khẳng định với ông...

Rồi thì ô tô đến. Cả hai người đàn bà vội vàng đứng dậy và sẵn sàng

nói.

Các bà hãy để tôi làm - Rénine nói - đừng ngạc
nhiên về cách thức tôi tiến hành. Không phải là đặt cho cô ta những

câu hỏi mà chính là làm cho cô ta sợ, làm cô ta choáng váng. Trong sự điên
loạn về thần kinh, cô ta sẽ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.