TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSÈN LUPIN - Trang 118

cố định, một hạt nhân vững chắc mà xung quanh điểm đó các sự việc tụ tập
lại theo một trật tự lô gích. Tôi khẳng định một cách dứt khoát nhất là cô hộ
sinh Boussignol không thể lẫn lộn hai đứa bé.

Ông ta nói điều đó với biết bao sự rõ ràng như là ông đã tham gia vào

các sự kiện của đêm ấy và khả năng thuyết phục của ông đến mức mà ngay
cú đánh đầu tiên, đã lay chuyển sự tin chắc của những ai đã không bao giờ
nghi ngờ từ một phần tư thế kỷ nay.

Hai người đàn bà và con trai của họ chen chúc quanh ông, hỏi ông với

một sự lo sợ hổn hển:

- Trong trường hợp đó, theo ông, bà ta biết... bà ta có thể phát hiện sao

?...

Ông chỉnh lại:
- Tôi không phát biểu ý kiến. Tôi chỉ nói là trong thái độ của bà ta,

suốt trong những giờ ấy có một cái gì đó không phù hợp với lời nói của bà
cũng như với thực tế. Tất cả điều bí ẩn to lớn và không thể tha thứ đã đè
nặng lên cả ba người không phải do một phút vô ý, mà chắc là đến từ sự
việc mà chúng ta không thể phân định nhưng bà ta biết, bà ấy. Đó là điều
tôi khẳng định.

Jean-Louis nhảy lên chống đối. Anh ta muốn thoát ra khỏi sự xiết chặt

của con người ấy.

- Vâng, đó là điều mà ông khẳng định – Anh ta nói.
- Việc là như thế đó ! - Rénine nhấn mạnh một cách dữ dội - Không

cần thiết phải tham dự vào một cảnh để thấy nó cũng như không cần lắng
nghe những lời vô ích. Lý lẽ và trực giác cho chúng ta những chứng cớ
cũng chính xác như bản thân sự việc. Người hộ sinh Boussignol giữ trong
bí mật của lương tâm bà, một yêu tố của bí mật mà chúng ta chưa biết.

Từ một giọng nói trầm, Jean-Louis nhấn mạnh:
- Bà ta còn sống !... Bà ta ở Carhaixi... Ngươi ta có thể đưa bà đến !
Ngay sau đó, một trong hai bà mẹ kêu lên:
- Tôi đến đó. Tôi đưa bà ta đến đây.
- Không - Rénine nói - Không phải ông bà, không có bất cứ ai trong ba

người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.