- Bà ta lừa tôi. Ông nói thì thầm - về bề ngoài bà giữ thái độ bình tĩnh
và ngoan ngoãn đến thế. Và rồi thì, rốt cuộc bà được sống trong một nhà an
dưỡng.
- Thế thì, làm sao có thể xảy ra ..
- Cái nhà ấy – ông Lourtier giải thích - gồm có những cung nhà nằm
rải rác ở giữa một vườn cây kín. Cung nhà mà Hermance ở thì hoàn toàn
cách biệt. Đầu tiên là một phòng cho Félicienne ở, rồi thì buồng của
Hermanci và hai phòng tách biệt mà phòng cuối cùng có những cửa sổ nhìn
ra đồng ruộng. Tôi cho rằng chính tại đó bà ta nhốt các nạn nhân của mình.
- Nhưng chiếc xe nào mang những xác chết..
- Chuồng ngựa của nhà an dưỡng đều gần cung nhà. Có một con ngựa
và một chiếc xe con để đi. Hermanre chắc tỉnh dậy trong đêm, đóng ngựa
vào xe và chuyển người chết qua cửa sổ.
- Và người vú nuôi ấy canh chừng bà làm gì ?
- Féliciene hơi nặng tai và rất già.
- Nhưng ban ngày, bà thấy bà chủ của mình đi lại, hoạt động. Chúng ta
có nên chấp nhận một sự đồng lõa nào đó không ?
- Ôi ! Không bao giờ. Félicienne cũng bị lừa bởi tính đạo đức giả của
Herinance.
- Tuy nhiên, chính bà ta là người lần đầu tiên điện thoại cho bà
Lourtier về thông báo ấy...
- Hoàn toàn tự nhiên - Hermance, người nói ở trường hợp đó, người
lập luận và đắm mình vào trong việc đọc các nhật báo mà bà ta không hiểu
như ông nói, nhưng bà đọc một cách cẩn thận, đã nhìn thấy thông báo ấy và
khi nghe nói tôi tìm một bà hầu phòng thì đã nhờ Félicienne điện thoại...
- Vâng... vâng, đó chính là điều mà tôi đã cảm thấy, Rénine nói một
cách chậm rãi, bà ta chuẩn bị cho mình những nạn nhân... Hortense biết sẽ
chết nên khi lượng giấc ngủ bị cạn kiệt, bà ta biết tìm nạn nhân thứ tám ở
đâu... Nhưng làm sao bà ta lại lôi kéo được họ, những người đàn bà bất
hạnh ấy ? Bằng cách nào bà lôi kéo được Hortense Daniel ?
Ôtô lướt đi, tuy không được khá nhanh như mong muốn của Rénine.
Ông la mắng lái xe.