TÁM VỤ PHÁ ÁN CỦA ARSÈN LUPIN - Trang 182

Một người đàn ông đang ngồi trước bàn giấy tra cứu sổ sách. Không

quay đầu lại, ông nói:

- Tôi phục vụ bà... Bà có thể thăm...
Cái phòng này chỉ chứa các đồ vật thuộc loại đặc biệt, chúng làm nó

giống với một phòng thí nghiệm của nhà luyện đan thời Trung cổ. Nó chứa
các con cú nhồi rơm, những bộ xương người, những nồi chưng bằng đồng,
và khắp nơi, treo trên tường là những búa đủ loại nguồn gốc mà chủ yếu là
các bàn tay ngà voi và san hô với hai ngón tay bắt chéo để xua đuổi những
số phận bất bạnh.

- Bà có đặc biệt muốn điều gì không thưa bà ? Cuối cùng ngài

Pancardi nói khi ông đóng phòng làm việc của mình và đứng dậy.

"Chính là ông ta” - Hortense suy nghĩ.
Thực tế, ông ta có màu da tái nhợt dị thường. Một bộ râu cằm nhỏ hoa

râm với hai đầu nhọn kéo dài bộ mặt mà phía trên là một cái trán hói và
phía dưới trán, ngang mặt da loé sáng, hai con mắt nhỏ lo âu và khó hiểu.

Hortense chẳng cất mạng che mặt và áo măng-tô của mình trả lời:
- Tôi tìm một cái kẹp móc áo chẽn.
- Đây là tủ kính, ông ta nói khi dẫn bà đến cửa hàng trung gian.
Sau khi liếc mắt nhìn tủ kính, bà nói:
- Không... không... không có cái mà tôi muốn. Cái mà tôi muốn,

không phải là cái kẹp móc này hoặc kẹp móc kia, mà là một cái kẹp móc
trước đây đã biến khỏi một hộp trang sức và tôi đến đây tìm.

Bà kinh ngạc khi thấy sự đảo lộn trên nét mặt của ông. Hai con mắt

ông trở nên đờ đẫn.

- Ở đây ? Tôi không nghĩ là bà không có bất cứ một sự may mắn nào...

Nó như thế nào ?

- Nó bằng mã não, ẩn trong một dây bện bằng vàng... Và ở vào thời kỳ

1830...

- Tôi không hiểu... - Ông nói ngập ngừng - Tại sao bà lại hỏi tôi điều

đó ?

Bà ta bỏ mạng che mặt và cởi áo măng-tô của mình ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.