công chúa xuống, hắn quét dọn cửa một cái hang mà ánh sáng lọt vào bằng
một khe nghiêng.
Một loạt ảnh chiếu cho thấy sự điên khùng của người chồng, sự tìm
kiếm, việc phát hiện ra các cành cây nhỏ bị Công chúa hạnh phúc bẻ gãy
trên đường đi, chỉ rõ con đường cần đi theo.
Sau đó là chung cuộc, cuộc chiến đấu đáng sợ giữa một người đàn ông
và người đàn bà và vào lúc người đàn bà kiệt sức, chịu khuất phục, bị lật
nhào thì sự xuất hiện đột ngột của người chồng và một phát súng vào ngã
con vật hung dữ....
Lúc bốn giờ, sau khi họ đi ra khỏi rạp chiếu bóng, Rénirie thấy ô tô
đang đợi bèn ra hiệu lái xe đi theo ông. Cả hai đi trên đại lộ và đường phố
Hoà Bình. Rénine, sau một lúc im lặng dài, làm cho người đàn bà trẻ lo
lắng ngoài ý muốn, hỏi bà:
- Bà có yêu chị mình không ?
- Có, rất nhiều.
- Tuy nhiên, bà đã giận cô ấy ?
- Tôi đã giận trong thời gian tôi có chồng. Rose là một người phụ nữ
khá đỏm dáng với đàn ông. Tôi ghen và thực sự không có lý do. Nhưng tại
sao ông lại nêu câu hỏi đó ?
- Tôi không biết... cái phim ấy đi theo tôi và biểu hiện của con người
đó lạ lùng quá !
Bà cầm lấy cánh tay của ông và sôi nổi nói:
- Cuối cùng, cái gì, ông nói đi ! Ông đang giả thiết điều gì ?
- Điều mà tôi giả thiết à ? Tất cả và không có gì. Nhưng tôi không thể
ngăn mình tin rằng chị của bà đang lâm nguy.
- Một giả thiết đơn giản.
- Đúng, nhưng là một giả thiết căn cứ trên các sự việc gây ấn tượng
cho tôi. Theo ý tôi, cảnh bắt cóc biểu hiện không phải là sự xâm chiếm của
người rừng chống lại Công chúa Hạnh phúc, mà là một cuộc tấn công mạnh
mẽ và điên cuồng của một người diễn viên chống lại người đàn bà mà ông
ta thèm muốn. Đúng vậy, điều đó xảy ra trong những giới hạn đặt ra cho
những vai diễn và không ai phát hiện - không ai, ngoại trừ có thể là Rose