- Chúng ta chấm dứt câu chuyện. Ông có yêu cầu gì không ?
- Một vài phút chú ý.
- Và tại sao ?
- Để xác định sự vô tội của ông Vignal và bà De Gorne.
Ông ta có cái vẻ bình tĩnh, cái loại uể oải ấy rất riêng biệt cho ông vào
những phút hành động và khi chung cuộc của thảm kịch không phụ thuộc
vào riêng ông nữa. Hortense rùng mình và tràn đầy một sự tin tưởng tức
thời.
- Bọn họ được cứu thoát - Bà suy nghĩ với sự hồi hộp. Tôi đã cầu xin
ông bảo vệ người đàn bà trẻ đó và ông ta đã cứu bà ra khỏi nhà tù, khỏi
tuyệt vọng.
Jérome và Natalie cảm nhận ấn tượng hy vọng đột xuất ấy và bọn họ
tiến đến với nhau như là người không quen biết đó rơi từ trời xuống cho họ
quyền để cầm bàn tay của nhau.
Ông thẩm phán nhún vai:
- Sự vô tội đó, việc thẩm cứu sẽ có tất cả các biện pháp để tự nó thiết
lập khi thời gian đến. Ông sẽ được triệu tập.
- Điều thích hợp là thiết lập ngay. Một sự chậm trễ có thể có những
hậu quả xấu.
- Đó là vì tôi rất vội...
- Chỉ cần hai đến ba phút.
- Hai đến ba phút để trình bày một sự việc như thế ?...
- Không nhiều hơn.
- Vậy là ông biết nó rất rõ sao ?
- Bây giờ, vâng. Từ sáng nay, tôi đã suy nghĩ nhiều.
Ông thẩm phán biết là ông này ở trong những người không buông họ
ra và ông chỉ việc chịu nhẫn nhục. Bằng một giọng nói giễu cợt, ông nói với
Rénine:
- Những suy nghĩ của ông có cho phép ông định rõ nơi mà Mathias
De Gorne đang ở hiện nay không ?
Rénine kéo đồng hồ mình ra và đáp lại:
- Ở Paris, thưa ông thẩm phán.
- Ở Paris ? Vậy còn sống sao ?
- Vẫn còn và hơn nữa, sức khoẻ tuyệt vời.