Không còn do dự nữa, Bá tước mở ngăn kéo của mình, lấy ra một văn
kiện giấy có dán tem và nhiệt tình ký tên.
- Đây này - Ồng nói - và tôi mong rằng...
- Ông mong cũng như tôi là không còn gì liên quan giữa chúng ta phải
không ? Tôi tin chắc là thế. Chiều nay tôi đi khỏi đây và cháu gái ông thì
ngày mai, chắc thế. Từ biệt, thưa ông.
Trong phòng khách, khi chưa có một người khách nào xuống, Rénine
giao giấy chứng thư cho Hortonse. Bà tỏ ra rất mãn nguyện về tất cả những
điều mà bà đã nghe và một việc gì đó làm bà áy náy còn hơn là ánh sáng
khắt khe này chiếu sáng lên quá khứ của dượng bà, đó là sự sáng suốt cực
kỳ và sự tỉnh táo phi thường của người đàn ông mà, từ một vài giờ qua, điều
hành các diễn biến và làm nổi lên trước con mắt của ông hình ảnh của thảm
kịch không có ai tham dự.
- Bà có bằng lòng về tôi không ? - Ông hỏi.
Bà giơ hai bàn tay cho ông.
- Ông đã cứu tôi khỏi Rossigny. Ông đã cho tôi tự do và độc lập. Từ
trái tim tôi cảm ơn ông.
- Ôi ! Tôi không đòi hỏi bà điều đó - Ông nói – Điều trước tiên mà tôi
muốn, đó là làm bà giải trí. Cuộc sống của bà đơn điệu và thiếu chủ định.
Và hôm nay có như thế nữa không ?
- Làm sao ông có thế đặt cho tôi một câu hỏi như vậy ? Tôi đã sống
những phút mạnh mẽ và khác lạ nhất.
- Chính đó là cuộc sống - ông nói - Khi người ta biết nhìn và tìm tòi.
Sự phiêu lưu có ở mọi nơi, ở cuối một túp lều tranh tồi tệ nhất, dưới cái mặt
nạ của con người thông thái nhất. Khắp mọi nơi, nếu người ta muốn như
thế, người ta có lý do để rung cảm, để làm điều thiện, để cứu một nạn nhân,
để chấm dứt một sự bất công.
Bà nói thì thầm vì bị kinh ngạc bởi uy thế và quyền lực của ông ta:
- Ông là ai vậy ?
- Một người phiêu lưu, không có gì khác. Một người thích sự phiêu lưu.
Cuộc sống chỉ có ý nghĩa ở những giờ phiêu lưu, những cuộc phiêu lưu của
người khác hay của bản thân. Cuộc phiêu lưu hôm nay đã làm bà choáng
váng bởi vì nó đã đụng vào chỗ sâu thẳm nhất của con người bà. Nhưng các
cuộc phiêu lưu của người khác cũng không kém phần say mê. Bà có muốn
thử không ?