TẬN CÙNG LÀ CÁI CHẾT - Trang 191

nói cho cô biết được.
- Nghĩa là hiện giờ em an toàn?
Gương mặt Hori tối sầm lại, anh nói:
- Không, cô không an toàn đâu. Không một ai an toàn cả. Nhưng hiện giờ
cô an toàn hơn là khi cô biết được sự thật, bởi vì lúc đó cô sẽ trở thành một
mối đe dọa rõ ràng nên phải loại bỏ tức khắc dầu có phải liều lĩnh đến mấy
đi nữa.
- Còn anh thì sao, anh Hori? Anh biết mà.
Hori sửa lại lời nàng:
- Tôi nghĩ là tôi biết. Nhưng tôi không nói gì cả và không biểu lộ ra gì cả.
Bà Esa thật không khôn ngoan chút nào. Bà nói lớn ra. Bà chỉ rõ cái hướng
mà ý nghĩ của bà nhắm đến. Lý ra bà không nên làm vậy. Sau đó tôi đã bảo
bà thế.
- Nhưng anh, anh Hori… nếu có điều gì xảy ra cho anh…
Nàng ngừng lại. Nàng biết mắt Hori đang nhìn vào trong mắt nàng. Nghiêm
trang, mãnh liệt, cặp mắt ấy nhìn thẳng vào tâm hồn và trái tim nàng… Anh
nắm lấy tay nàng và xiết nhẹ trong tay anh.
- Đừng sợ cho tôi, cô bé Renisenb… Rồi tất cả sẽ tốt đẹp hết.
Vâng, nàng nghĩ, nếu Hori đã nói vậy thì đúng là mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả.
Thật kỳ lạ, cái cảm giác hài lòng, thanh bình; cái cảm giác về một hạnh
phúc đang ngân vang… Đáng yêu và xa vời như cảnh vật dưới xa từ trên
Lăng nhìn xuống - một khoảng cách trong đó không còn những tiếng kêu la
ồn ào của những đòi hỏi cũng như những giới hạn của con người. Đột
nhiên, hầu như khô khan, nàng nghe chính mình nói:
- Em sắp lấy Kameni.
Hori buông tay nàng ra, một cách lặng lẽ và hoàn toàn tự nhiên:
- Tôi biết, Renisenb ạ.
- Họ… cha em… nghĩ rằng đó là điều tốt nhất.
- Tôi biết.

Anh quay đi. Những bức tường quanh sân dường như tiến lại gần nàng hơn,
nhưng tiếng nói trong nhà vọng ra từ vựa thóc dội vào tường như lớn hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.