TẬN CÙNG LÀ CÁI CHẾT - Trang 194

Renisenb cố hướng mình vào những hang hóc tối tăm, ngoằn ngoèo của trí
óc Henet. Sống tại đây suốt bao nhiêu năm trời, làm việc, giả vờ tận tụy,
nói dối, do thám, tạo ra những điều phiền nhiễu… Đến ở với gia đình này
từ lâu, là một người bà con nghèo của một vị phu nhân cao cả và xinh đẹp,
nhìn vị phu nhân đáng yêu đó hạnh phúc với chồng con; phần mình thì bị
chồng bỏ, đứa con duy nhất chết… Có lẽ sự thể là như vậy. Giống như vết
thương do một ngọn giáo đâm vào mà Renisenb có lần đã nhìn thấy. Vết
thương hàn gắn lại nhanh chóng trên bề mặt, nhưng còn ở phía dưới, chất
độc đã mưng mủ và cánh tay sưng phồng lên. Thế rồi vị y sĩ đến, làm bùa
chú, rồi thọc con dao nhỏ vào cánh tay đang sưng tấy, cứng đơ, không còn
hình dáng. Thật giống như phá vỡ một con đê chắn nước. Một dòng mủ độc
tanh tưởi chảy ào ra.

Có lẽ, tâm hồn Henet giống như vậy. Buồn giận và đau thương dịu đi rất
nhanh trên bề mặt còn phía bên dưới thì chất độc mưng mủ, sình lên trong
một ngọn triều của hằn thù và nọc độc.
Nhưng Henet cũng thù ghét cả Imhotep nữa sao? Chắc chắc không! Bao
nhiêu năm nay tíu tít quanh ông, khúm núm, ton hót ông… Ông mặc nhiên
tin mụ. Chắc hẳn sự tận tụy của mụ đối với ông không phải là lừa dối?

Và nếu thật sự mụ hết lòng với Imhotep, làm sao mụ có thể cố tình gây
những buồn đau và mất mát cho gia đình ông?

Ờ, nhưng giả dụ mụ cũng ghét cả ông? Mụ luôn luôn ghét ông thì sao? Giả
dụ mụ cố tình nịnh bợ ông với ý đồ tìm ra nhược điểm của ông thì sao? Giả
sử rằng Imhotep chính là kẻ mà mụ thù ghét nhất? Đối với một tâm hồn
bệnh hoạn, quỷ ám như tâm hồn mụ, còn nỗi khoái trá nào hơn nỗi khoái
trá ấy? Để cho Imhotep ngồi nhìn con cái của mình chết lần từng đứa
một…
- Chuyện gì vậy, Renisenb? - Kait đăm đăm nhìn nàng. Trông cô lạ lắm.
Renisenb đứng dậy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.