TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 109

sau cho ngon miệng. Làm đi.

Tưởng gì, chuyện ấy đơn giản quá. Có đến bốn thằng xắn tay áo.

Nhoáng cái, con cá đã gọn ghẽ trên đĩa.

Không phải đợi lâu. Sân bay Lộc Ninh vẫn đều đặn đón, đưa tù binh

hai phía trong các cuộc trao trả định kì theo tinh thần hiệp định, song toàn
miền Đông súng đã nổ. Không quân địch ngày một hoành hành. Từ chiếc
lẻ, đánh lén, chúng ngang nhiên bắn phá tự do vùng kiểm soát của ta. Các
cửa khẩu vẫn mở nhưng ngột không khí chiến trận. Xảy tranh chấp trên
toàn tuyến giáp ranh. Bầu trời không lúc nào ngớt tiếng ò è, rên rỉ của thằng
L.19. Hiệp định coi như đã bị phá vỡ. Lệnh chiến đấu đã được truyền
xuống. Hòa bình thật ngắn ngủi.

C trợ chiến thực sự trở lại chiến tranh sau cái chết của anh nuôi Đáng.

Lúc chết, anh bốn mươi tuổi. Những vết sẹo găm trên mặt, ngày hòa bình
đầu tiên vừa kịp khô. Có lẽ anh là người già nhất đơn vị. Một cái chết -
điều bình thường quá. C trợ chiến tính đủ số liệt sĩ, phải bằng nửa quân số
hiện tại. Nhiều cái chết lắm. Mỗi người chết một vẻ, không ai giống ai. Tựu
trung, những cái chết dù khác nhau, vẫn chung ở một điểm: Chết lúc lâm
trận. Cũng có vài người chết vì sốt rét ác tính. Chết bệnh tật vẫn chấp nhận
được. Đằng này, tội nghiệp cho anh, cái chết đến rất ngẫu nhiên như một
trò đùa và cực kì phi lí. Hôm ấy, C trợ chiến hành quân theo một tiểu đoàn
37 li xuôi đường 13. Vùng này ta và địch đang tranh chấp dữ dội. Chưa đến
đích, đại đội nghỉ ăn trưa trong một khu rừng rậm toàn đào lộn hột. Đáng
cặm cụi thổi cơm. Lính tráng uể oải vì bụng đã phương phưởng. Thằng
nào, thằng nấy ních bằng kĩ thứ quả dị dạng chẳng lấy gì ngon lành lắm.
Ăn, chẳng qua vì lạ và đua nhau. Đáng đi đến từng tiểu đội đốc thúc:

- Ăn đi chứ. Đừng để thừa thãi thế này. Phải tội chết. Hạt cơm, hạt

máu đấy. Quý lắm. Cố đi, cố cho no.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.