TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 128

- Mai anh đi rồi...

- Trời ơi!

Giọng nói của gã âm âm đến kịch bậc, âu yếm, da diết. Mơ hay tỉnh

đây, gã thầm thì với Lanh hay với người con gái khác? Kìa, cái nhìn gần
gụi xiết bao. Chẳng nhẽ lại là mơ. Gã đang nói với Lanh đấy chứ. Mắt kia,
giọng đấy không dành cho Lanh còn dành cho ai nữa. Trời ơi, ngọn lửa từ
mắt gã trai đã chuyển sang cho Lanh. Không còn giận dữ. Không còn dằn
vặt. Không còn bất cứ một điều gì. Lanh choàng lấy gã trai, hấp tấp ghì
chặt, môi kề môi. Bây giờ mới là cái hôn của Lanh. Ngọt ngào đến tê dại.
Đích thị là nó. Không thể chượi vào đâu được, đúng như mong đợi. Mằn
mặn, chan chát. Phải rồi, đúng là cái hôn của Lanh.

- Mai anh đi rồi.

Đi làm sao được anh. Hãy ở đây với em. Chiến tranh còn kéo dài. Dài

bao nhiêu mặc kệ. Bom đạn phỏng có nghĩa lí gì với hạnh phúc chúng
mình.

Những cái hôn nối nhau, bất chấp bóng đêm đã bò kín đậm đặc

khoang lán. Lanh như mê đi, hồn rộng ra, rộng mãi. Có cái gì tựa như tiếng
hát lan tỏa trong cõi hồn cô. Tiếng hát chưa bao giờ Lanh từng gặp. Tay gã
lần lần từng chiếc cúc áo quân phục. Bản năng phụ nữ khiến Lanh co người
lại.

- Đừng, anh!

- Chúng mình là của nhau cơ mà.

- Đừng...

Tay gã dừng lại. Có một khoảnh khắc im lặng. Nghe rõ tiếng dồn của

nhịp tim. Mồ hôi mệt nhọc túa ra ướt đầm. Tiếng gã thoang thoảng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.