TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 127

quay cuồng. Chỉ đến khi gã buông lỏng người, Lanh mới hồi tỉnh được. Gã
nằm vật ra sạp. Gã vẫn còn yếu. Mới cái hôn đã hụt hơi, thở hào hển. Mắt
gã nhìn Lanh vẫn bừng bừng, quăng quắc sáng. Lanh phải quay mặt, không
dám nhận cái nhìn ấy. Cũng không hiểu sao, chân Lanh bị ríu lại như thể có
ai gò kéo. Cần phải rời khỏi căn lán ngay lập tức. Trái tim Lanh mách bảo
thế. Song không đi nổi. Không thể đi nổi. Người Lanh run bần bật. Lanh đã
mong đợi không biết bao nhiêu ngày cái hôn đầu đời. Từ lâu lắm rồi kia.
Tận thuở còn là cô bé con tóc kẹp, quần cộc, chân đất, một buổi bỗng thấy
ngực mình cứng nhức và những giọt máu hồng xíu xiu, lần đầu tiên lặng lẽ
nhỏ giọt từ thân thể. Tuổi trẻ con chấm dứt từ đấy, để nhen lên ước muốn
ban đầu. Cái hôn đã thành hình trong những năm tháng rong ruổi của đời
thiếu nữ. Cái hôn chín dần, treo trong trí tưởng và mong đợi, kể cả lúc
người Lanh suy kiệt nhất vì dầu dãi và sốt rừng. Đó là một cái hôn khác.

Hoàn toàn khác. Cái hôn đầu đời của Lanh đã không đến. Đúng hơn,

không bao giờ còn có dịp để nó đến nữa. Gã trai xa lạ, trong cơn mộng du
điên đảo đã mang đến Lanh cái hôn dành cho một người con gái khác. Tự
nhiên, nỗi xót xa kết thành cơn tức giận trào lên. Chưa bao giờ Lanh giận
dữ đến mức ấy. Có lẽ đó là kết quả của sự tự thị mình bị chiếm đoạt. Còn
có cách gọi nào khác. Sự tức giận lớn đến mức, Lanh ngã vật ra. Cú ngã
đẩy Lanh áp sát vào người gã trai. Không thể đòi lại từ gã cái hôn đời.
Không cần biết gã đang là một kẻ đau yếu, nương nhờ. Bằng một sức mạnh
không ngờ của cơn giận trào đến đỉnh điểm, Lanh thộp ngực áo, xốc gã
dậy. Không thể biết Lanh sẽ tiếp tục những gì, nếu mắt gã không bỗng
nhiên ánh những tia ấm áp, chan chứa và miệng gã thốt ra những lời dịu
dàng. Thật dịu dàng:

- Em! Kìa em, mai anh đi rồi.

Lanh thõng tay, nức lên:

- Trời ơi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.