TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 155

Tất nhiên chẳng có ai bị bắn. Chỉ mỗi mình thằng Vịnh nhận đủ cơn

sấm sét của ông cạp lửa.

Cường choắt khơi ra chuyện đường phên, cả bọn khoái trá lắm. Cười

khành khạch cả lũ. Thằng Biên đang ngủ ngồi, bị tiếng cười giật choàng
dậy. Mắt tròn, mắt dẹt:

- Chúng mày cười gì?

Không ai bảo ai, thằng nào cũng chóp chép rõ to. Nhưng đầu nó đã lại

ngật xuống. Bình ních cười phì phì:

- Ông con ngấm đòn rồi. Nó phải làm đến chục lon không ít. - Bình

ních chép miệng. - Buồn cười ngày ấy, vụ nhai lưỡi, chung quy chỉ thằng
Vịnh là lõm nhất. - Nó chỉ vào thằng Biên. - Ông con này mát lòng, mát
ruột, hả hê ra mặt.

Có gì đâu, C trưởng An vừa dứt lời thì thằng Vịnh đã “chép” luôn một

tiếng rõ to. Đen quá, thằng Vịnh đứng ngay đầu hàng quân nên không thể
thoát được. Không phải nhờn mà vì nhỡ mồm. Thật đúng “tai họa từ miệng
ra”, các cụ nhà mình nói, cấm có sai câu nào. Thấy mắt C trưởng An trợn
cứng, đầu gắc về phía sau, yết hầu chạy lên, chạy xuống. Không ai lạ gì
tính ông cạp lửa. Phen này nguy mất, thằng Vịnh ra bã rồi. C trưởng An
gầm lên một tiếng, tưởng rách toạc họng:

- Đù mẹ. Mày...

Một tay xoắn ngực áo thằng Vịnh. Tay kia lăm lăm khẩu Côn 9 li. Cả

đại đội xanh xám. Đến cả C viên Thủy chân tay cũng luýnh quýnh. Vẫn
túm ngực áo, An lôi xềnh xệch thằng Vịnh lên trước hàng quân.

- Đù mẹ. Mày nhạo tao. Có tù, tao cũng ăn thua đủ với mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.