TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 162

nhiên không khí lặng đi, Ngọc khợp vội vã phun nốt kịch bản - Thằng
Bình, mày thích làm con chim liếu điếu thì hót lên đi, hì... hì..., hót đi để bố
mẹ còn hội ý. Hí hí...

Mấy thằng kia cười theo phụ họa. Tiếng cười không ăn nhập, bởi bầu

không khí ắng lặng là có thật. Bố mẹ thằng Phương quay mặt đi. Cô em gái
cúi đầu. Chỉ một thoáng, cô bỗng òa lên, đấm thùm thụp vào vai thằng
Bình: - Sao anh về muộn thế!

Cô ào chạy ra khỏi phòng. Cả bọn ngơ ngác. Mẹ thằng Phương, giọng

run run như trộn lẫn với nước:

- Em nó sắp lấy chồng!

Còn hơn sét đánh. Trời lạnh mà trán thằng nào cũng vã mồ hôi. Hỏng

rồi. Đi đứt rồi, Bình ních ơi. Thẫn thờ hết lượt. May, Long tẩu nhanh trí, gỡ
cả bọn ra khỏi tình thế nguy ngập bằng câu hô như hô khẩu hiệu:

- Hoan hô. Sắp được ăn cỗ rồi. Hoan hô!

Sau hôm đấy, Cường choắt chia buồn:

- Cũng còn vớt vát được mấy cái đấm.

Chứ lại không, Bình ních quả quyết:

- Nàng yêu tao!

Bất đồ Bình ních nổi xung, có thể vì tức bị hụt, hoặc giả, căm bọn

“chân gỗ” móc mõi. Nó chỉ vào mặt Cường choắt:

- Chiến tranh hết sớm một năm thì đâu đến nỗi tao bị muộn. Hoặc,

thằng Phương còn sống cũng được. Sao lại là thằng Phương mà không phải
mày với Ngọc khợp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.