TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 160

của các bà mẹ về con mình ít khi sai. Cũng có thể do quá đau đớn và yêu
thương con nên bị ám ảnh. Bà mẹ nào chả mong muốn thế. Ngay nhà thằng
Phương cũng vậy. Cả nhà vẫn hi vọng.

- Hi vọng gì? - Thắng vịt chen vào.

- Sao mày nhiều lúc ngớ ngẩn thế. Thiếu gì cái để hi vọng. Hi vọng

như mẹ thằng Vịnh chẳng hạn. Biết đâu, chúng nó lại chả mò về được nhà,
dù chỉ là xương cốt. Nhà thằng Phương, bà mẹ, thôi không nói. Thì, bà mẹ
nào chả giống nhau. Đến cô em tin mới hãi.

- Em nào? - Bình ních hỏi.

- Mày đừng có giả ngô. Còn em nào nữa, ngoài con bé chim liếu điếu.

Thằng Phương có mỗi đứa em gái.

Bình ních thở dài. Ngọc khợp nói không sai. Nó giả ngô thật. Ngày về,

đến thăm nhà thằng Phương, gặp cô em gái, Bình ních chết mê, chết mệt.
Em thằng Phương xinh lắm. Da trắng như bột nếp nặn. Giọng cứ êm mượt
như nhung. Ngày ấy, chả cứ gì thằng Bình, khối thằng thầm nuốt nước bọt.
Buồn cười nhất là giống trai si tình. Băm bổ ở đâu không cần biết, đến cửa
ấy, nín thít hết lượt. Mặt cứ đuỗn ra như chú tễu gặp phải khi buồn. Thằng
si tình nào cũng đần. Vừa đần vừa dại. Đận ấy, thằng Bình có cảm giác,
người cái gì cũng thừa ra. Chân tay thừa, lẽ dĩ nhiên. Đến cái lưỡi cũng
thừa thì trái khoáy quá. Thằng Bình vốn là dân lém lỉnh có hạng. Khoản
miệng lưỡi, có lẽ chỉ xếp sau Ngọc khợp. Đã nói ở trên, Bình ních mặt mũi
trong sáng, có gì hiện hết ra mặt. Của đáng tội, nó, người cao ráo sạch sẽ.
Mặt kia, có khắt khe vẫn phải tính vào quân số đẹp giai. Kể nó với em
thằng Phương cũng cân xứng. Cả bọn rất ủng hộ vì Bình ních đã có nhời.
Nói trai si tình dại vì Bình ních mất không biết đâu mà kể các thứ chi để
khoản đãi chiến hữu. Cường choắt nói vụng sau lưng thằng Bình: “Đấy là
tiền lễ lạt quan ôn”. Quan ôn thật. Đi tìm hiểu mà cứ rầm rập như quan ôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.