TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 159

- Thôi mẹ ạ, hai mươi năm rồi, phận trai của nó thế là xong. Mẹ có

thương thằng Vịnh cũng để trong lòng, gắng giữ gìn sức khoẻ, để thỉnh
thoảng tụi con còn về.

Mẹ nó òa lên:

- Khốn nạn, anh bảo thương nó không để trong lòng, mẹ biết để đâu

bây giờ. Con người ta, chết thì xanh cỏ, sống thì đỏ ngực, không nghĩ thì
thôi, nghĩ là đứt từng khúc ruột. Con mình...

Tao lại phải lựa lời an ủi:

- Chiến tranh, chả biết thế nào được mẹ ạ. Con người ta có số. Cái số

thằng Vịnh thế, khác làm sao được. Nó chết vì dân, vì nước, nằm đâu chả là
nhà. Mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều.

- Anh thương mẹ, anh nói thế. Mẹ biết lắm. Biết cả cái nghĩa đồng đội,

các anh đối với nhau. Nhưng anh không làm mẹ, không hiểu được. Người
mẹ...

Khốn khổ, rầm rĩ hết cả nhà lên. Mãi, bà cụ mới nguôi ngoai. Lại bảo:

- Anh đừng cho mẹ lẩn thẩn. Mẹ thấy khác trong lòng lắm. Thằng

Vịnh từ ngày đi, biệt luôn. Trong làng này, thiếu gì đứa chết trận. Tết nhất,
giỗ chạp chúng nó về cả. Cứ như là chúng nó quanh quẩn đâu đây. Còn
thằng Vịnh, từ ngày ấy, mẹ không một lần gặp nó. Đẻ con, biết tính con,
thằng Vịnh không thế đâu. Ngày ở nhà, nó hiếu nghĩa lắm, lại quấn mẹ.
Không thể nó không về. Mẹ ngờ có chuyện chi khúc mắc đây. Nói khí
không phải, càng gần đất xa trời, mẹ càng... Anh bỏ quá, mẹ nghĩ thằng
Vịnh chưa chết. Cứ thế này, mẹ không thể nhắm mắt nổi.

Lạ là nói đoạn này bà cụ rất tỉnh táo. Không khóc. Tao nghĩ, bằng linh

cảm, người mẹ tin rằng con mình còn sống. Nghĩ thế song tao phải gạt ngay
chuyện ấy. Nhưng thú thực, lòng cũng phân vân. Tao nghiệm rồi, linh cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.