TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 165

TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ

Phạm Ngọc Tiến

www.dtv-ebook.com

13

Những chiếc lông ngỗng trắng xóa đầy trời. Hệt như có một trận mưa

lông ngỗng vậy. Gã không ngờ chỉ một chiếc áo huyền thoại lại có thể dệt
đủ lông, rải suốt ngàn đời. Trọng Thủy đúng. Đó là dấu vết của tình yêu.
Gã bật cười. Gã vừa nhận ra những chiếc lông ngỗng mang hình mũi tên.
Phải, hình mũi tên. Tại sao chưa bao giờ gã nhận ra điều này nhỉ? Truyền
thuyết có lí khi chọn lông ngỗng chứ không phải bất cứ loài nào khác.
Những chiếc lông cánh hình mũi tên, chỉ có nó mới đủ sức bắn xuyên vào
thời gian, bay từ đời này, đời khác, bay qua tất cả. Gã gặp một giấc mơ kì
lạ. Gã đi trên đường. Phía cuối con đường, Thuyên của gã thả từng túm
lông ngỗng. Những chiếc lông dờ dật, chợt vun vút nhằm thẳng vào gã. Gã
vung tay gạt. Lông ngỗng rơi lả tả dưới chân. Gã giật mình, đó là những
mũi tên đồng. Một mũi tên xuyên vào má gã. Không thấy đau, chỉ tê giật
một tẹo. Vậy thì kệ xác. Lại một mũi tên nữa. Gã phát hoảng lên, khi thấy
thằng Lít gù cưỡi con ngựa trắng rất đẹp. Vó ngựa sải tung những đám bụi
lông ngỗng cũng trắng xóa. Sao nó không bị trúng tên như gã nhỉ? Gã rút
phắt mũi tên trên má, trên cánh tay phi thẳng vào Lít gù. Thằng kia cười,
khiến gã muốn điên lên. Nó bắt mũi tên rất nghệ. Gã thấy nó cầm mũi tên
ngắm nghía. Không phải tên, trên tay nó bây giờ là chiếc lông trắng phau
phau rất đẹp. Gã lại phi tiếp. Đúng lúc ấy, một mũi tên cắm phập vào tim
gã. Lần này thì đau. Gã rút tên. Máu chảy nhiều quá. Máu trắng chứ không
đỏ. Gã khuỵu xuống. Thuyên ơi, tình yêu sao dùng tên bắn vào nhau?

Sau này, gã gặp lại một phần giấc mơ kì lạ kia trước bia mộ của mình

trong nghĩa trang liệt sĩ. Chừng dăm năm sau chiến tranh. Đó là thời khắc
mệt mỏi nhất trong cuộc đời gã. Hành trình, đúng hơn là cuộc chạy trốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.