TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 167

Gã miên man. Đêm nay gã trở về. Gã đã quá mệt mỏi. Đằng nào cũng

thế, sống và chết đều nhục cả, gã phải chọn lấy một. Phải chọn, bây giờ
hoặc không bao giờ. Cuốn phim đời của gã chầm chậm trôi.

Có tiếng chân người. Bản năng sống bao giờ cũng mạnh. Gã nhoài

người ẹp xuống sát chân tường nghĩa trang. Có người thật. Một đôi trai gái.
Gã nhận ra họ bằng giọng nói.

- Tối quá. Em sợ lắm.

- Có anh đây, sợ cái gì.

- Thế mà đã chục năm trôi qua. Hôm anh ấy lên đường, trời cũng tối

hệt thế này.

Gã rùng mình. Đã mười năm. Người con gái kia là Thuyên.

- Đừng gợi lại làm gì những điều đã qua.

- Vâng. Nhưng sẽ không bao giờ em quên được anh ấy.

- Anh hiểu. Em và anh không có lỗi gì cả. Đấy là do chiến tranh.

- Đừng anh. Để thắp hương đã. Tội nghiệp.

Thằng Lít. Nó đã trở về và bây giờ Thuyên là của nó. Tự nhiên, gã

thấy lại giấc mơ dạo nào. Thằng Lít gù cưỡi con ngựa trắng. Đúng là nó,
không thể chượi được. Vó ngựa sải tung những đám bụi lông ngỗng trắng
xóa. Nó đã tìm được Thuyên. Gã thấy nhói ở lồng ngực. Gã rút ra mũi tên
bằng đồng. Máu trắng chảy. Không, gã lại cắm mũi tên vào ngực. Gã sẽ
gieo mình xuống giếng Ngọc. Tại sao lại không. Gã thua kém gì Trọng
Thuỷ. Gã không có lông ngỗng nhưng gã có mũi tên đồng. Tình yêu của gã
ngang bằng với tình yêu của Trọng Thuỷ. Nào biết ai hơn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.