TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 169

ngơ ngơ kia, nếu suôn sẻ có các vàng chị em mình cũng không thèm “dí”.
Nhưng bom đạn ùng oàng thế này, biết hồi nào dứt. Lúc ấy... thôi chị ạ, tóm
lại nó lẩn thẩn, mình mới giữ được nó. Bằng không, mấy hôm nữa, anh nhà
em về, ta tống quách đi cho rảnh.

Cái Sương cũng góp:

- Cái con bốp báp này nói hơi quá, dưng mà có lí. Chuyện kia, chị tự

liệu lấy. Bọn em cũng chỉ biết nói thế thôi. Còn ông mãnh, mình chăm bẵm
vậy đủ rồi. Nhà nó tốt phúc nên mới run rủi gặp được chị em mình. Thôi,
không nói chuyện này nữa. Cắt phim.

Lanh nghẹn giọng không nói được một câu. Cơn giận gã trai kia cũng

đã chuội đâu mất. Dư vị của những cái hôn cũng không còn. Có chăng, chỉ
còn lại chút cặn đắng của nỗi buồn tủi vừa trào sóng. Một chút, cũng đủ để
khoé mắt rưng rưng:

- Chị cảm ơn. Hai em tốt với chị quá.

Cái Sương nhẹ nhàng:

- Chị!

Còn cái Thu lại vùng vằng:

- Cái bà này hâm tỉ độ. Ở đây mà cứ nói chuyện tốt, xấu thì sống sao

nổi. Chị cảm ơn cái gì. Vào mà cảm ơn cái thằng thần trùng kia kìa. Hâm!

Tính nó bao giờ cũng thế.

Gã đã dứt khỏi cơn mơ. Cũng mông muội như khi nhập vào nó.

Không có mũi tên đồng nào găm trên má. Gã mân mê những vết ngón tay
lằn, sau cái tát của Thuyên. Buồn cười nhỉ, bỗng dưng Thuyên lại tát mình.
Gã bật cười. Gã đã gặp vô khối cái tát trong tiểu thuyết nên không lạ. Đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.