TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 170

chỉ là một vị của tình yêu. Tình yêu là thang thuốc thập toàn, chứa bà rằn
đủ thứ. Chắc Thuyên phải yêu mình lắm nên mới tát mạnh đến thế. Song,
dù thế gã vẫn chạnh lòng. Giấc mơ ám ảnh gã. Hồi đi công tác hòa hợp, gã
có gặp Lít gù. Cái thằng lù khù thế mà khá. Nó gặp được đúng đất dụng võ.
Sau hiệp định, Lít gù đã là B phó đặc công. Ở binh chủng ấy, với vốn liếng
gom ở sới vật, được học hành lại dư cơ may thử sức nên tiến bộ là phải. Lít
gù gọi toáng lên. Nó mừng quá. Vừa giáp nhau, nó đã bế bổng gã xoay đến
mấy vòng, chóng cả mặt. Đồng hương, lại cùng làng, gặp nhau sướng lắm.
Chuyện trò chán chê mê mỏi, lúc sắp chia tay, Lít gù tháo chiếc đồng hồ
Nhật sáng loáng đang đeo ở cổ tay đưa cho gã:

- Đồng hương, cầm lấy làm kỉ niệm.

Gã ngần ngại. Nãy giờ, chưa một lần thằng Lít nói nửa câu về chuyện

cũ. Chuyện trò thân tình như thể hai đứa không hề có một thời từng là tình
địch. Gã định từ chối song thằng Lít đã đón được ý. Cái thằng ranh ma đáo
để:

- Cầm lấy đồng hương ạ. Từ ngày vào, mới gặp đồng hương là đứa

đầu tiên cùng làng. Cầm lấy, đừng chê.

Tự tay nó tròng chiếc đồng hồ vào cổ tay gã. Không thể từ chối được,

gã lí nhí cảm ơn. Hai thằng chia tay nhau. Cả gã và Lít gù ôm nhau rất chặt.
Lúc đã quay đi, Lít gù mới hỏi, rất nhỏ:

- Đồng hương có hay nhận được thư Thuyên không?

Gã gật. Thấy ngón chân thằng kia di tròn tròn trên đất.

- Cô ấy thế nào?

- Cô ấy khỏe.

- Đồng hương viết thư... bảo... mình hỏi thăm nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.