TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 182

- Sương ơi.

Cả hai nhìn xuống. Trước mắt họ, cả khúc suối trắng phắc. Cái Thu

đứng in bóng xuống nước. Thân hình nó trắng rợn như một pho tượng tạc,
dựng giữa suối. Người nó trong suốt. Trong đến mức, có cảm giác đấy
không phải là da thịt sống người mà là thủy tinh mỏng tang, chỉ chạm khẽ
là vỡ. Đến lượt Lanh rùng mình:

- Thu ơi, bỗng dưng chị thấy sợ. Lên đi em.

Pho tượng thủy tinh kia cất tiếng cười. Âm điệu bay là là, khô sắc:

- Cứ mặc em. Chắc chỉ nay mai là thằng xế nhà em về.

Hai người mới chỉ kịp bước vào lán, đã thấy tiếng rít rợn gáy của một

thằng F xoẹt rất thấp. Hơi táp mạnh đẩy tung mái lán. Nồi canh cua lật
nghiêng. Đất sôi, sủi khói. Không nghe thấy tiếng nổ. Khói bốc cuộn đen
sặc phía suối. Thôi chết, cái Thu.

Cả ba người chạy ào xuống. Khói vẫn cuộn đặc. Không phải tìm lâu,

xác cái Thu lật sấp mép bờ. Nước dềnh kín người. Lanh chạy đến đầu tiên
lật người Thu lại. Cô hét lên một tiếng rồi gục xỉu. Cả người Thu hầu như
nguyên vẹn, khuôn mặt hệt như lúc sống. Chỉ có bầu ngực bên trái bị mảnh
sắc tiện gọn. Những tia máu nhỏ phun ra, thổi mạnh vào nước làm sùi bọt
bóng. Những bọt bóng máu không tan, li ti như hoa bèo, dập dềnh trong làn
nước trong suốt. Phía Tây, những vệt nắng đỏ sậm hình thanh thước vẫn
nguyên cạnh.

Suốt đêm, ba người lính đốt đuốc tìm kiếm. Sang cả hôm sau, vẫn

không thấy bầu vú bị bom phát đứt. Đành phải chôn Thu bằng bên ngực
độn. Biết điều này, chắc Thu buồn lắm. Ngôi mộ được phủ kín sỏi trắng.
Người lính lái xe kịp về chôn cất người yêu. Anh không khóc. Nỗi đau lớn,
nước mắt thường chảy ngược. Anh áp mình vào ngôi mộ. Tất cả đều quay
mặt không dám nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.