TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 180

không phải dễ. Phương ơi, giá kể tao đi được cùng với mày ngày ấy, phải
tốt hơn bao nhiêu không. Gã rùng mình khi nghĩ về bạn mình. Chắc chắn
nó chết ngay, khi gã vừa bỏ đi. Hối hận bây giờ cũng đã muộn. Chẳng phải
lỗi lầm nào con người cũng có cơ sửa được. Mắt gã mờ dại khi nhìn về
tương lai phía trước. Mịt mù lắm, biết làm sao đây. Chưa thể biết trước điều
gì sẽ xảy ra nhưng rõ ràng, gã đã đánh vượt tất cả. Cánh cửa trường đại học
khép lại. Làng xóm, người yêu. Cả những năm tháng chiến tranh cũng
không còn. Với Lanh, ơn cứu mạng gã biết lắm. Nhưng để gắn bó với
người đàn bà này? Gã hoang mang cực độ. Gã lần lữa trong mớ bong bóng
rối mù. Có lần gã bảo:

- Tôi không biết phải làm gì. Nếu Lanh thực sự thương tôi...

Lanh vội vã bịt mồm gã lại. Đến cô cũng chưa biết phải xử sự thế nào.

Những gì đã xảy ra, dường như Lanh hoàn toàn không ngờ tới. Cả hoàn
cảnh nghiệt ngã, gã đang lâm vào. Như có bàn tay của số phận đẩy đến.
Nhưng rồi một việc xảy ra sau đó đã chấm dứt mọi vướng mắc về gã.
Chính Lanh là người quyết định.

Hôm ấy, một ngày rất đẹp trời. Sẽ là một ngày bình thường như mọi

ngày bình thường khác, nếu vào lúc hoàng hôn, không bất thần có một loạt
bom quăng xuống. Cả ngày trời quang đãng, nắng như mật vàng rưới đẫm
cỏ cây, hoa lá. Khúc suối bắt nắng, ánh vàng. Đang thấp thỏm như gã, cũng
phải thốt lên:

- Chà, đẹp quá, cứ như tranh vẽ ấy.

Gã cao hứng, trổ tài lội sùng sục suốt buổi chiều bắt được một chậu

tướng cua đá. Chà, canh riêu cua với rau muống chẻ ghém, có nằm mơ
cũng chả dám ước món nào sang hơn. Cái Thu bảo:

- Hôm nay, đằng ấy đạo diễn toàn bộ nhé. Để bọn này cải thiện một

chầu “phụ nữ”, ăn cho ngon miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.