TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 178

Gã chạnh nhớ đến Thuyên. Cả cái làng quê trù phú của gã nữa. Tất cả

đều lắc lơ, xa vời. Gã run run gạt mấy sợi tóc vương trên khuôn mặt người
đàn bà. Cử chỉ nhẹ nhàng. Lanh thức giấc. Bắt gặp ánh mắt xót xa của gã,
Lanh giật thột mình, vội quành tay che phần ngực trần dăn deo.

- Chị là ai?

Lanh cuống cuồng mặc quần áo. Cả gã nữa. Vậy là gã đã tỉnh.

- Chị là ai?

Không còn nghi ngờ gì nữa. Căn bệnh nhầm tưởng của gã đã kết thúc.

Cái tủi kia ra đi, thì tủi phận mới lại đến. Lanh đổ vào ngực gã. Cô òa khóc
như một đứa trẻ.

Hai người ngồi với nhau đến sáng. Gã kể hết tình cảnh mình. Gã đã

cùng đường. Không thể tìm về đơn vị được nữa. Cái án bỏ đồng đội, bất
luận trường hợp nào, đều không thể tha thứ. Lanh đầy bao dung:

- Bây giờ anh định thế nào?

Gã suy nghĩ rất lung:

- Tôi cũng không biết nữa. Hay là chị cho tôi ở tạm đây vài bữa rồi

tính sau.

Những ngày kế sau đấy thực sự là những ngày hạnh phúc của Lanh.

Không công khai nhưng các thành viên của trại mặc nhiên đều công nhận
tình cảm của gã. Tất nhiên, gã bây giờ so với mấy hôm trước hoàn toàn
khác. Lanh có vẻ ngượng ngùng với hai đứa kia. Ngượng chứ. Đang đâu lại
vơ vào một gã ất ơ. Lanh không biết được rằng, chúng nó đã biết cả. Đêm
hôm ấy, Sương và Thu không thấy Lanh về, bèn bổ đi tìm. Đến căn lán của
gã kia, cả hai không tin vào mắt mình. Dưới ánh sáng đèn, hai thân thể trần
quấn vào nhau, ngủ bình thản. Cái Thu trầm trồ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.