TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 210

- Nói đến ông cạp lửa có mà hết ngày. Tao còn biết một chuyện sốt

dẻo về ông nhưng tao không nói đâu. Đang dưng lại xoay ra ngẫm ngợi sự
đời. Xin các bố! Chẳng cần đến bàn luận của các bố, đời vẫn như nó vốn
có. Thiếu gì chuyện. Tình, tiếc chẳng hạn. Đấy, Long tẩu...

Long tẩu chặn ngang:

- Sao không mang mối tình điên của mày ra mà phiễu. Làm đến trăm

bài thơ tình, có báo đếch nào thèm in. Ngu!

Ngọc khợp im re. Chuyện làm thơ là có thật. Không in cũng có thật.

Vì dở quá. Nhưng trăm bài thơ thì không đến, Long tẩu vống lên hơi quá.
Chuyện xảy ra cũng đã lâu. Một chút lãng mạn trẻ con ấy mà. Nguyên,
Ngọc khợp quỵ vì sốt được đưa về điều trị ở bệnh xá của đoàn. Số xui, vừa
chuyển đến thì bệnh xá bị đánh bom. Sốt cao, nằm mê man, bom chứ động
đất cũng không thể biết. Số thương, bệnh binh cùng lán rút kịp xuống hầm.
Mới đến, lại nhốn nháo nên nhân viên bệnh xá không biết sót người. Dứt
một loạt bom mới phát hiện ra. Một người sực nhớ:

- Thôi chết, lán Bốn còn một thằng sốt mới vào.

Lúc ấy máy bay đã quành lại. Tiếng động cơ rít lộng óc. Mọi người

nhìn nhau. Rồi một bóng người vút ra khỏi hầm. Chớp nhoáng nhoàng.
Khói đen trùm kín người cô y sĩ vừa băng ra. Lửa bén vào các dãy nhà nứa
cháy rần rật. Tre nứa nổ lép bép. Thêm một, hai người nữa lao vút. Cô y sĩ
nhào vào bế thốc Ngọc khợp ra. May quá, vừa xong thì lán ụp xuống. Cũng
lạ, cô kia người vừa phải, chẳng to béo gì, làm sao lại mang nổi ông tướng
khợp. Lúc gầy nhất, móc hàm lên, nó cùng hòm hòm nửa tạ rưỡi. Ngọc
khợp nằm lịm chẳng hay biết gì. Mồm chóp chép như trẻ con thèm sữa.
Đận ấy, an toàn cả. Hú vía!

Lúc tỉnh, mọi người kể lại, Ngọc khợp không ngạc nhiên lắm. Nó quả

quyết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.