lên. Đôi mắt đỏ kè vì sốt của nó sáng rực, nước mắt rịn ra lấp lánh. Mồm
nó lắp bắp:
- Chị...
So tuổi, cô y sĩ đáng làm chị thật. Sau giây phút bất ngờ, cô y sĩ định
rút tay ra nhưng nhìn vào mắt Ngọc khợp, cô không nỡ. Cô cũng hiểu đôi
mắt ấy nói điều gì.
- Chị...
Một lát, cô y sĩ se sẽ áp tay vào mắt Ngọc khợp:
- Tôi cũng vì nhiệm vụ ấy mà.
Ngọc khợp vẫn giữ chặt tay cô y sĩ. Lần này nó nói được rõ ràng:
- Chị! Suốt đời em không quên được chị. Hương tóc của chị...
Cô y sĩ cảm động. Cô gỡ tay mình ra, vuốt vuốt mái tóc Ngọc khợp.
Cử chỉ đầy bao dung của một người chị. Cô nói rất khẽ:
- Cảm ơn bạn!
Chỉ có thế. Tay kia chứng kiến từ đầu đến cuối. Đợi cô y sĩ đi ra, hắn
vội tháo đồng hồ đưa cho Ngọc khợp:
- Chịu rồi! Tôi thua cuộc.
Ngọc khợp lắc đầu. Mặt nó đang miên man, rạng ngời.
- Ông cứ đeo. Tôi kỉ niệm ông. Ông biết không. Tôi đã tìm thấy cái
quý giá nhất của đời người.
Chuyện loang về A trinh sát. Ai cũng không tin. Duy chỉ có Thắng vịt
khẳng định: