TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 57

Còn tôi? Một sinh linh yếu đuối vẫn tự biết phận mình song không thể

kìm nén nổi những ham muốn đang ngờm ngợp dâng lên. Chao ôi, nào có
cao sang gì đâu, chỉ một ước muốn nhỏ nhoi thôi cũng được. Phải, cái ước
muốn mà trước đây ít ngày còn là nghĩa vụ. Hoàn toàn không dối lừa, nếu
phải chết lần nữa, để được chấp nhận thành một người lính trong hàng quân
kia, tôi cũng cam lòng. Từng khuôn mặt người lính lầm lụi diễu qua mắt
tôi. Khuôn mặt nào cũng dầu dãi. Lính già có, lính trẻ càng nhiều. Họ giống
nhau đến kì lạ. Tuyệt nhiên trên mặt họ, ngoài những dầu dãi trận mạc,
không thể bắt gặp một chút gì đó của những điều sắp xảy đến. Không phải
sự bình thản lì lợm. Càng không phải sự hăm hở chém giết. Đến cả một
chút sợ hãi cũng không có. Họ mang nét đúc của tạo hóa, tự nhiên đến chân
thành. Đó là dáng vẻ của người nông dân đến với thửa ruộng cày. Người
thợ đến với xưởng máy. Viên chức đến với công sở. Vân vân và vân vân.

Ông già chín năm thốt lên:

- Các con nhìn kìa. Đó là dấu hiệu của chiến thắng. Hòa bình lại đến

rồi.

Thằng ngụy không hiểu. Cặp mắt cận của nó lồi ra. Có vẻ nó đang cố

ngẫm nghĩ. Miệng nó lắp bắp:

- Hòa bình thật ư? Nhưng ai thắng?

Không phải chờ đợi nhiều. Ngay ngày hôm đó tự nó tìm ra chân lí.

Vào lúc chạng vạng. Sương đã bắt đầu sa xuống lộp bộp. Khoảnh khắc

ngắn ngủi giữa trời đỏ và đêm đen, không gian đột ngột trắng bạc ra. Đá
bàng bạc. Rừng bàng bạc. Trời bàng bạc. Tất cả một màu bàng bạc. Chính
lúc ấy, một tốp biệt kích áo đen không biết đến từ đâu, men theo vách dựng
của núi đá, đột ngột xuất hiện ở cửa hang dơi. Bọn biệt kích mò mẫm, rình
rập là những điều quá thường. Nghề của chúng vốn thế. Hồi còn sống, tôi
đụng bọn này như cơm bữa. Đánh đấm với chúng khó chịu lắm. Có khoảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.