TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 56

Tôi nhìn vào hình hài thằng ngụy. Chỉ mươi ngày trước, nó và tôi sẵn

sàng nổ súng vào nhau. Chiến tranh là thế. Cần phải loại bớt sinh mạng.
Song le, từ hai phía, mỗi người, nó và tôi đeo đuổi cuộc chiến tranh của
riêng mình. Nếu có một trục thẳng, nó và tôi sẽ ở hai đầu mút đối lập. Cả
hai cùng bị hút vào tâm điểm. Lõi của tâm điểm ấy chính là bản chất cuộc
chiến. Kẻ thắng - được khẳng định - phải là kẻ ý thức được bản chất cuộc
chiến tranh của mình.

Nhưng bây giờ tôi và nó, mọi điều, thảy đều vô nghĩa. Cả hai đã bị

loại ngoài cuộc chơi. Mặt thằng ngụy lộ vẻ xúc động chân thành. Nó nói:

- Một đoạn thư của em gái ông là tôi hiểu. Tôi cũng có gia đình. Thực

lòng, tôi không muốn dính vào chuyện chính trị. Nhưng xin được thành
thực. Liệu bao giờ cuộc chiến này kết thúc? Và ai thắng? Ai sẽ thắng?

Tôi không nhớ mình đã nói những gì với nó. Mọi ý kiến lúc ấy chỉ là

những niềm tin áp đặt. Chừng dăm tháng sau, có một chuyện xảy ra ngay
trong hang dơi làm chấn động thằng ngụy. Chuyện thế này:

Hôm ấy trời hanh hao. Rừng miền Đông cuối năm, lá trút ào ào. Đêm

lạnh buốt nhưng ngày, nắng vẫn đổ lửa. Vạt rừng phía trước trơ trụi. Từ
đỉnh hang dơi, bằng mắt thường, nhìn thấy rõ núi Bà Rá và cả khu Phước
Long. Chiến sự đang căng thẳng. Đang có một chiến dịch vây ép lớn. Các
đơn vị chủ lực miền tập trung tiêu diệt sinh lực địch. Giải phóng tiểu khu
Phước Long. Những chuyện này, sau tôi mới được biết. Mấy ngày liền,
thấy những đoàn quân chuyển dịch liên tục. Đủ cả tăng, pháo. Nhiều nhất là
bộ binh, nườm nượp hết đoàn này, đoàn khác. Ông già chín năm, thường
chỉ tọa trong phiến đá, ít khi ra ngoài, cũng phá bỏ thông lệ. Ông bảo:

- Kết cục tới rồi. Nhìn quân đi thế kia ta biết.

Thằng ngụy nhún vai, tay làm dấu thánh giá. Miệng lầm rầm cầu kinh.

- ... Amen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.