TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 54

- Nhưng tao không có quyền!

Tiếng của ông già chín năm vọng từ phiến đá u u:

- Gì đấy con?

- Có một thằng lính bên kia xin được vào hang.

Tôi lật bật vào, kể tường tận. Ông già cười, bảo:

- Cho nó vào con ạ. Chết rồi, còn ta, địch gì nữa. Tội nó, nó gánh.

Phúc mình, mình làm. Cho nó vào.

Từ hôm ấy, thằng lính được trú cùng trong hang. Sau này, xương cốt

của nó được một nhóm hám tiền chuyên săn lùng xác Mỹ lượm lên từ đáy
vực, đóng gói chở về thành phố. Không biết nó có tìm được về nhà không?
Đấy là việc của nó.

Thằng ngụy trạc tuổi tôi. Quê chính gốc Sài Gòn. Nhà nghèo nên là

sinh viên vẫn bị bắt quân dịch. Nó giải thích:

- Số tôi xui quá. Lẽ ra đã vô Thủ Đức. Nhưng mần mè gì suất sĩ quan.

Tưởng thoát nào ngờ. Tựu chung cũng tại tiền cả. Đủ tiền nạp, sức mấy đến
lượt tôi đi quân dịch.

Nó đang học năm thứ hai y khoa thì bị bắt, xui thật. Còn bốn năm nữa

chứ mấy thì thành doctor. Chiến tranh có những lí riêng của nó. Tôi cũng
thế, nếu không vào đây chắc cũng hết năm thứ ba rồi. Thằng ngụy hỏi:

- Tôi đã đành. Còn ông? Ông tận Hà Nội, vô làm gì cho cực xác?

Giá không phải là vong hồn khất khưởng, hẳn tôi đã cho nó lãnh đủ.

Vào làm gì ư? Ngày tôi về đại đội trợ chiến, em gái tôi viết thư vào. Nó
viết: “Anh Phương ơi, bom đánh trúng khu phố mình. Căn gác nhỏ của anh
sập rồi. Con liếu điếu, ngày đi anh thả, nhưng nó vẫn bay về quanh quẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.