TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 53

Thằng ngụy gào lên nỗi uất ức của nó. Hóa ra, nó bị đồng bọn bắn

chết. Chính cái chốt dù chặn đường buộc chúng tôi phải rẽ vào hang. Tiếng
súng vang động của Vịnh đánh thức cái chốt dù đang ngủ. Thằng ngụy bớ
rớ chạy vào bị chộp gọn. Có lẽ thân hình rệu rã và sự hoảng loạn cùng cực
của nó đã khiến bọn kia quyết định. Những phát đạn găm từ phía sau, đẩy
thằng ngụy rơi xuống vực phía trái hang dơi, thành hồn ma lang bạt.

- Thì đằng nào chả chết, mày còn kêu ca nỗi gì.

- Khác chứ. Chết vì các ông đã đành một nhẽ. Chiến tranh mà. Nhưng

chết như tôi thì thảm khốc quá.

Đoạn thằng lính bưng mặt khóc rất não nề. Phải cắt ngang nó.

- Thôi im mồm. Về chỗ đi. Đừng quấy nhiễu sự tĩnh lặng của tao.

Bất ngờ thằng ngụy tròn mắt:

- Chỗ nào?

Mưa xối xả trút xuống. Cơn mưa mùa không báo trước ào ào đổ như

thác. Cả khoảng trời phía trước hang vẫn xanh ngắt. Có mỗi một đám mây
mọng đang từ từ nở ra. Chốc lát, tràn ngập cả thinh không một màu chì
xám ngắt. Nhanh hơn cả dầu loang trên cát. Mưa vẫn ào ào. Không thấy rõ
thằng ngụy nữa, nó lập tức bị lút vào màn mưa ngày một dày thêm. Nhưng
vẫn thấy tiếng của nó lóp ngóp:

- Làm gì có chỗ nào cho tôi. Thân xác bị vực thẳm nuốt gọn. Tôi bây

giờ không nhà, không cửa, không hang, không hốc. - Bất đồ, nó tru lên, hơn
cả chó sói bị mất con. - Xin ông cho tôi vào hang. Xin ông?

Giọng nó bị ngắt ra, nấc lên. Hình hài nó lại trồi ra sũng mưa, bềnh

bệch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.