TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 51

- Có gì lạ đâu con. Phàm kiếp người đến số, xác tiêu tán thì hồn thanh

thoát. Chúng ta vô danh, hồn không thể siêu thoát được. Đất này mãi mãi là
chốn hồn ta.

Tôi không khỏi chạnh lòng. Có hôm, mười mươi nhìn rõ đại đội trợ

chiến hành quân qua, tôi sấp ngửa chạy theo. C trưởng An đi đầu đang giận
dữ điều gì, đù đẹc liên tục. Cứ chạy, mặc cào xé đau đớn. Đúng lúc tiểu đội
trinh sát hiện ngay trước mặt thì tôi bị quật quỵ xuống. Tôi đếm từng thằng
một, gọi từng thằng một. Bình - Long - Thắng - Cường - Ngọc - Biên. Sao
chỉ còn lại có sáu? Thằng Vịnh đâu? Tôi gào đến rách cả họng:

- Chúng mày ơi. Dừng lại đi. Tao đây. Phương đây. Cho tao đi với.

Không đứa nào nghe thấy tiếng của tôi. Mặt đứa nào cũng lầm lũi,

căng thẳng. Tôi cố lăn đến. Người như bị giằng xé. Không một cực hình
trần gian nào có thể sánh nổi. Tôi lăn xả vào giữa hàng quân. Người sắp
sửa tan ra thì tôi víu được vào chân thằng Bình. Không thấy nó một mảy
may phản ứng. Tôi liều mạng cắn chặt răng vào quai dép đúc, để giữ nó.
Tịnh không một tác dụng nhỏ nhoi. Nghe thấy rõ tiếng thằng Bình ca cẩm:

- Thánh họ thằng Ngọc khợp. Chuyên đi nhầm dép. Đôi này chật,

vướng víu quá.

Tôi cố cắn mạnh hơn. Nó vẫn đi phăm phăm. Chân chỉ hơi dợn dợn.

Đoàn quân đi qua đã lâu, tôi vẫn lăn lộn trên mặt đất. Những chiếc lá khô
mục, giờ đây sắc cạnh như gài kim buốt nhói. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn
thấy những người bạn thân yêu nhất của mình. Giá không có ông già chín
năm, chắc hôm ấy tôi không về được hang dơi. Dù sao, có một chỗ trú ngụ
chắc chắn vẫn tốt chán. Còn khối kẻ dật dờ, không có cả một nơi gửi thân
như tôi. Không đâu xa, phía ngoài vạt rừng, có vô khối hồn ma không nhà.
Lang thang tụm thành từng đám, không rõ mặt mày, hình hài, nỉ non kêu
khóc. Đám ấy, ông già chín năm cũng chỉ biết phong thanh. Nghe đâu như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.