TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 49

- Rảo rảo lên. Ra khỏi rừng về quốc lộ, muốn đi tàu hỏa, hay ô tô cũng

được.

- Thế thì vào bố Sài Gòn chơi một phen cho đã. Mấy đợt tổng tấn

công, nào đã được nghỉ lấy một ngày.

- Về quách cho xong. Làng tớ điểm quân chắc phải đại đội cứng. Hồi

74 chưa đến mình, đã ngót nghét năm chục thằng.

- Bao nhiêu cũng đáng. Thống nhất phải bỡn đâu.

- Ơ, thằng này lớ ngớ thế, đi đứng ra làm sao vậy. À lính tăng, không

quen đi bộ hả? Nào tớ dìu. Ngày xưa các tướng coi bộ binh chúng tớ ra
đếch gì. Nào...

Ồn ã cả một khúc rừng. À, thế là hòa bình rồi đấy. Mong thì mong thật

nhưng hòa bình chúng nó về nhà hết cả, khúc rừng này quạnh lắm. Ông già
chín năm (tôi vẫn gọi thế) nhìn đoàn âm binh diễu qua, vuốt tưởng tượng
bộ râu của mình, tủm tỉm cười. Ông hay cười lắm. Tính lại hiền và tốt
bụng. Người như thế ở đời, thời nào cũng hiếm, chết thật phí.

Hôm đầu tiên gặp ông, chính vào ngày thứ ba, kể từ lúc thằng Vịnh bỏ

đi. Ông đứng giữa màn sương khói. Vô số những con dơi chập choạng đảo
cánh. Ông nhìn tôi không chớp mắt. Mặt căng thẳng chờ đợi một điều gì
đó. Lâu lắm. Tôi thấy người bồn chồn, khắc khoải. Đau đớn của vết
thương, của đói khát hành hạ không còn nữa. Người cứ nặng trĩu, nặng trĩu.
Sàn hang bằng đá như tụt dần xuống. Ông vẫn đăm đắm nhìn tôi. Cho đến
lúc thấy người nhẹ bẫng thì ông bước đến. Ông như muốn đỡ tay tôi, mỉm
cười:

- Xong rồi, chàng trai ạ.

- Xong cái gì? - Tôi ngơ ngác không hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.