TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 70

- Cố tăng nữa. Quá tam ba bận. Mắt chúng nó mở thế kia, mình ở đây

cũng không yên.

Lần này vừa làm, Thắng vịt vừa cao giọng. Nó đã cáu thật sự:

- Oan thác gì mà mắt mở trừng trừng. Chúng mày sống thì quàng

quạc, quốc gia tử thủ, tử thiếc. Đấy, bây giờ được chết vì quốc gia lại tiếc
đời. Rách việc, nhắm mắt đi cho xong.

Vẫn mở. Thắng vịt cố đấm ăn xôi, mồm quát toang toác:

- Có nhắm lại không thì bảo. Ông nói thật. Làm phúc chứ không tội

nợ, dây dưa với chúng bay đâu đấy. Điên lên ông găm cho cái giấy vào
người. Xuống âm ti lại chả bị lính bắt ngay. Lần này ra vùng I nhé. Ra đấy,
một mảnh xác cũng không còn, lấy đâu ra mắt mà nhìn ngó.

Mắt hai thằng lính khép lại thật. Ra, chúng nó sợ xuống kia phải đi

lính nữa. Thánh thế. Long tẩu ngớ ra, mồm hấp háy như cá ngạt. Không tin
được câu dọa lại tác dụng đến thế. Lần này thì rõ ràng nhé. Đích thị Thắng
vịt cứng vía rồi. Có thế nó mới dọa nổi người âm chứ. Lần trước, nó át
được vía tay bị chết vì cây đè nên cả bọn thoát hiểm. Trăm phần trăm là
thế.

Không bật đèn, Thắng vịt phăm phăm ra sát bụi cây. Quái lạ, tiếng loạt

soạt vẫn còn nhưng lùi xa ở bụi cây phía sau. Người hay ma không biết.
Nhỡ người thì sao. Người thì không thể đùa được. Nó táng cho một cái là
toi. Thắng vịt vội vã bật đèn. Rà đi, quét lại không thấy động tĩnh gì, chẳng
lẽ bọn kia về thật. Nó dắng giọng:

- Chúng mày phải không? Đinh, Lệ, Quang, Vịnh, Phương ơi. Cứ về

đây với bọn tao đừng ngại. Anh em tao không bao giờ dám quên chúng
mày đâu. Sống linh, chết thiêng, chúng mày về...

Tiếng Long tẩu vọng ra cắt ngang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.