TÀN ĐEN ĐỐM ĐỎ - Trang 72

Giọng van vỉ của Thắng vịt khiến không còn ai nỡ đùa cợt. Long tẩu

hỏi:

- Mày thấy khác cái gì?

- Đã bảo là không biết. Vừa rồi hình như có người chúng mày ạ.

Có một khoảng im lặng chen vào. Nghe rõ cả tiếng nước hồ vỗ oàm

oạp. Củi được chất thêm. Lửa đã bén thành ngọn, lập bập, lập bập. Chợt cả
bọn lặng đi. Tiếng loạt soạt rất khẽ. Rõ dần tiếng chân người. Chưa ai kịp
phản ứng thì con bé lái đò đã đứng sững ở cửa. Lại nó, con bé lầm lì không
nói một tiếng, lạ vô cùng. Trong đêm, người nó vẫn nhỏ quắt nhưng mặt
mũi dáng vẻ hoàn toàn khác. Chắc chắn nó không phải trẻ con. Tay nó xách
một con cá to tướng còn đẫm nước. Con cá nặng trĩu, lệnh một bên người.
Mặt nó không còn vẻ khó chịu như ban chiều nữa. Song nó vẫn nín lặng.
Ngọc khợp nhổm dậy, hỏi một câu rất tối nghĩa:

- Gì, hở cháu?

Con bé định trả lời song kịp bậm môi. Nó dúi con cá vào tay Ngọc

khợp. Không đón kịp, con cá rơi xuống nền đất, giãy đành đạch. Tất cả ngơ
ngác chưa kịp hiểu thì con bé đã sẽ sàng quay gót. Thân hình nó bị bóng
đêm hút gọn. Lạ thật. Bất ngờ Thắng vịt tương một câu chả ăn nhập gì cả:

- Hồi còn sống, thằng Vịnh là chúa thích ăn cá.

Lại im lặng. Lát sau Ngọc khợp phán:

- Gì thì gì, cũng phải xơi tái chú mình cái đã. Chà, giá có tí gạo làm

nồi cháo, cứ gọi là tuyệt cú mèo.

Như phép thần thông con bé lại xuất hiện. Lần này nó mang đến chiếc

xoong lớn. Trong đủ cả gạo và hành, thơm. Vẫn không cậy được răng nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.