TẬN HIẾN - Trang 101

“Rất vui được gặp bác”, Lissa nở nụ cười chẳng thua kém Adrian. Joe

ngây người. Sau mệnh lệnh cuối cùng của Adrian, người gác cổng tội
nghiệp này chắc cũng chẳng nhớ nổi tại sao mình tới nhà Ivashkov.

Lissa và Christian hối hả đi theo Adrian trước khi Daniella kịp nói gì.

“Chuyện quái gì thế?” Christian hỏi ngay sau khi ra ngoài. Tôi không biết
cậu ta hỏi về phép ép buộc đáng sợ của Lissa hay hỏi về điều Joe vừa tiết
lộ.

“Không chắc”, Adrian đăm chiêu. Nụ cười tươi tỉnh biến mất. “Nhưng

ta phải đi gặp Mikhail”.

“Rose!”
Giọng Dimitri nhẹ nhàng đưa tôi quay lại với anh, Sydney và chiếc xe.

Chắc anh đã nhận ra vẻ mặt tôi và biết tôi vừa ở đâu.

“Mọi việc ở đấy ổn chứ?”
Tôi biết “ở đấy” có nghĩa là hoàng cung chứ không phải ở ghế sau.

Tôi gật đầu, dù “ổn” không phải là từ đúng với những gì tôi vừa chứng
kiến. Tôi vừa chứng kiến chuyện gì? Một lời chứng sai sự thực. Sự thừa
nhận mâu thuẫn với chứng cứ chống lại tôi. Tôi không quan tâm việc Joe
nói dối để giữ an toàn cho Adrian. Adrian không liên quan tới vụ ám sát
Tatiana. Tôi muốn anh được tự do và trong sạch. Nhưng phần còn lại? Một
Moroi “bình thường” đã trả tiền để Joe nói dối về hành tung của tôi, khiến
tôi không có chứng cứ ngoại phạm trong vụ giết người?

Trước khi tôi kịp phân tích tình hình, chiếc xe đã dừng lại. Nén thông

tin về Joe lại trong đầu, tôi cố tiếp thu hoàn cảnh hiện tại. Chiếc máy tính
xách tay của Sydney sáng lên phía ghế trước trong lúc cô lướt xem.

“Chúng ta đang ở đâu đây?” Tôi nhòm qua cửa xe. Trong ánh đèn xe,

tôi nhìn thấy một trạm xăng ủ dột đã đóng cửa.

“Altswood”, Dimitri đáp.
Theo ước tính của tôi, nơi này chẳng có gì ngoài một trạm xăng. “Nó

khiến thị trấn chúng ta vừa qua trông như New York vậy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.