TẬN HIẾN - Trang 102

Sydney đóng máy. Cô chuyền nó về phía sau, tôi liền đặt xuống chiếc

ghế bên cạnh mình, gần mấy ba lô không hiểu làm thế nào mà cô kịp vơ đi
khi rời khỏi nhà nghỉ. Sydney lái xe khỏi bãi đỗ xe. Cách đấy không xa, tôi
thấy đường cao tốc và tưởng cô sẽ đi về hướng đó. Nhưng không, cô lái xe
vượt qua trạm xăng, đi sâu vào bóng tối. Cũng giống như nơi trước, chúng
tôi bị rừng núi bao quanh. Chiếc xe đi như rùa bò cho tới khi Sydney nhìn
thấy một con đường sỏi nhỏ xíu dẫn sâu vào rừng. Con đường chỉ đủ rộng
cho một chiếc xe đi vào, nhưng không hiểu sao tôi nghĩ chúng tôi sẽ gặp xe
cộ ở đây. Một con đường tương tự như thế dẫn chúng tôi đi mỗi lúc một sâu
hơn, dù không trông thấy nét mặt Sydney, tôi biết cô đang lo lắng rõ rệt.

Những phút dài nặng nhọc trôi qua, con đường hẹp dần mở ra một

khoảng đất trống rộng rãi. Những phương tiện giao thông khác - rất cũ kĩ -
đều đậu ở đó. Thật là một điểm đỗ xe kì lạ, vì xung quanh tôi chỉ toàn rừng
rậm tối đen. Sydney tắt máy.

“Chúng ta tới nơi cắm trại rồi sao?” Tôi hỏi.
Sydney không trả lời. Cô nhìn Dimitri. “Anh có giỏi như người ta nói

không?”

“Cái gì?” Dimitri giật mình.
“Chiến đấu. Người ta vẫn hay truyền tụng về khả năng của anh. Đúng

thế không? Anh có giỏi không?”

Dimitri cân nhắc. “Cũng khá”.
Tôi nhăn mặt. “Rất giỏi”.
“Hi vọng thế là đủ”, Sydney vừa nói vừa với tay lấy nắm cửa.
Tôi cũng mở cửa xe. “Cậu không hỏi tớ à?”
“Tớ biết cậu rất nguy hiểm từ lâu rồi. Tớ đã được chứng kiến”.
Lời khen của Sydney khiến tôi dễ chịu. Chúng tôi đi ngang qua khu đỗ

xe quê mùa. “Sao lại dừng ở đây?”

“Vì từ giờ trở đi chúng ta phải đi bộ”. Sydney bật đèn pin và chiếu nó

quanh khu đỗ xe. Cuối cùng ánh đèn quét qua một lối mòn giữa rặng cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.