TẬN HIẾN - Trang 120

tôi mỉm cười, và tôi khoanh tay trước ngực. “Làm sao các ông biết cả
những chuyện xảy ra ở hoàng cung? Ông có gián điệp à?”

“Những chuyện kiểu này lan truyền rất nhanh trong thế giới Moroi”,

Victor nói. “Ta không ở biệt lập cho lắm. Ta biết về vụ ám sát gần như ngay
khi nó xảy ra. Và về cả cuộc vượt ngục ấn tượng của cháu nữa”.

Sự chú ý của tôi gần như hướng cả vào Victor, nhưng tôi liếc nhanh

qua Robert. Ông ta vẫn im lặng, qua cái nhìn trống rỗng và lơ đãng trong
đôi mắt ấy, tôi tự hỏi liệu ông ta có thậm chí biết đến những gì đang được
bàn luận xung quanh mình không. Mỗi lần nhìn Robert tôi luôn lạnh sống
lưng. Ông ta là ví dụ điển hình cho linh hồn ở giai đoạn tồi tệ nhất.

“Sao ông lại quan tâm?” tôi chất vấn. “Và tại sao ông lại làm phiền

giấc mơ của tôi?”

Victor tiếp tục bước, dừng lại để miết ngón tay lên bề mặt gỗ bóng

láng của chiếc đàn hạc. “Bởi vì ta rất có hứng với chuyện chính sự của
Moroi. Và ta muốn biết kẻ nào đã gây ra vụ ám sát và trò chơi của chúng là
gì”.

Tôi nhếch mép. “Nghe cứ như ông đang ghen tị với kẻ nào khác đang

giật dây thay cho ông vậy. Không phải chơi chữ đâu”.

Tay ông ta rời khỏi chiếc đàn hạc, trở về vị trí cũ, và ông ta nhìn tôi

đăm đăm bằng đôi mắt sắc sảo của mình, đôi mắt màu xanh nhạt như của
Lissa. “Lời bình luận dí dỏm đó sẽ không đưa cháu tới đâu đâu. Cháu có
thể để chúng ta giúp cháu hoặc không”.

“Ông là kẻ cuối cùng tôi muốn xin sự giúp đỡ. Tôi không cần”.
“Phải. Mọi việc của cháu có vẻ suôn sẻ, giờ thì cháu đang là một kẻ

chạy trốn bị truy đuổi và đang đồng hành với một người đàn ông vẫn bị
nhiều người cho là Strigoi”. Victor dừng lại một cách có chủ ý. “Dĩ nhiên,
ta biết là cháu không bận tâm nhiều đến chuyện đó. Cháu biết đấy, nếu ta
tìm được cả hai, ta có thể bắn cháu và được chào đón trở lại như một người
hùng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.