TẬN HIẾN - Trang 118

Mười

KHI CÓ BẠN TRAI LÀ một người đi trong mơ, người ta học được

vài thứ. Một trong những điều quan trọng nhất là mọi thứ trong giấc mơ
đều giống hệt như trong đời thực. Ví dụ như một nụ hôn. Tôi và Adrian đã
có nhiều nụ hôn trong mơ mãnh liệt đến mức đủ kích thích cơ thể tôi ham
muốn thêm rất nhiều. Cho dù chưa bao giờ thực sự tấn công ai trong mơ,
nhưng tôi dám cá một cú đấm ở đây cũng đau đớn như một cú đấm thực sự.

Không do dự, tôi lao về phía Victor, chưa biết nên đấm hay bóp cổ ông

ta. Có vẻ như cả hai đều là ý hay. Nhưng rốt cuộc tôi không làm được gì cả.
Trước khi chạm tới ông ta, tôi đâm sầm vào một bức tường vô hình - cứng
như thép. Nó vừa ngăn cách tôi với Victor vừa hất mạnh tôi về phía sau.
Tôi loạng choạng, cố gắng giữ thăng bằng nhưng rốt cuộc vẫn đau đớn ngã
xuống sàn. Đó - giấc mơ mà cảm giác như đời thực.

Tôi lườm Robert, vừa tức giận vừa khó chịu. Tôi cố che giấu cảm xúc.

“Ông là người sử dụng linh hồn với siêu năng lực sao?” Chúng tôi biết siêu
năng lực là điều khả thi, nhưng kĩ năng ấy cả Lissa và Adrian đều chưa
thành thục. Tôi chẳng thích thú gì với ý nghĩ Robert có thể có năng lực di
chuyển đồ vật xung quanh và tạo ra những rào cản vô hình. Một bất lợi
không cần thiết. Robert vẫn bí ẩn. “Ta điều khiển giấc mơ”.

Victor đang nhìn xuống tôi bằng ánh mắt tự mãn và đầy tính toán quen

thuộc. Nhận ra tư thế không đàng hoàng của mình, tôi bật dậy. Tôi đứng
vững chãi, cơ thể gồng lên trong thế sẵn sàng và tự hỏi liệu Robert có tiếp
tục giữ bức tường đó không.

“Cháu hết tức giận chưa?” Victor hỏi. “Xử sự như một con người văn

minh sẽ khiến cuộc nói chuyện của chúng ta dễ chịu hơn rất nhiều”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.