TẬN HIẾN - Trang 117

chúng tôi cần nghỉ ngơi và biết rằng hai đứa đều sẽ phản ứng ngay khi có
kẻ xông vào phòng.

Vì thế tôi để Dimtri gác phiên đầu tiên và chui vào giường Angeline,

cố không “làm lộn xộn lên”. Chiếc giường êm ái đến lạ. Có thể vì tôi đã
quá mệt mỏi. Tôi đủ sức quên đi những lo lắng về vụ hành hình, người em
bị thất lạc và những ma cà rồng mông muội nơi này. Giấc ngủ dài buông
xuống quanh tôi, tôi bắt đầu mơ… không phải một giấc mơ bình thường.
Dường như thế giới trong tôi dịch chuyển, vừa hư vừa thực. Tôi đang bị
kéo vào một giấc mơ do linh hồn điều khiển.

Adrian!
Ý nghĩ đó khiến tôi vui sướng. Tôi nhớ anh và rất mong được nói

chuyện trực tiếp với người ở trong cung điện. Trong lúc truy tìm chẳng có
mấy thời gian trò chuyện, và sau khi sa vào chốn mông muội nơi rừng rú kì
lạ này, tôi rất cần được hưởng một chút bình dị và văn minh.

Thế giới của giấc mơ dần dần hình thành xung quanh tôi, mỗi lúc một

rõ nét hơn. Một nơi tôi chưa từng đến, một phòng khách lịch sự với ghế bọc
in họa tiết cánh hoa. Tranh sơn dầu treo đầy trên tường, và trong góc phòng
đặt một chiếc đàn hạc. Từ lâu tôi đã quen rằng không thể dự đoán Adrian sẽ
đưa mình tới đâu - hay anh sẽ cho tôi mặc bộ đồ gì. May sao, tôi vẫn mặc
quần bò áo phông, chiếc nazar màu xanh đeo trên cổ.

Tôi bối rối quay lại, tìm anh mong trao cho anh một cái ôm thật chặt.

Thế nhưng sau khi tìm kiếm trong phòng, tôi thấy mình không phải đang
nhìn vào gương mặt Adrian.

Mà là Robert Doru.
Và Victor Dashkov bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.