TẬN HIẾN - Trang 119

“Tôi không có hứng nói chuyện với ông”, tôi đốp lại. “Điều duy nhất

tôi sắp làm là bắt được ông ngoài đời thực và lôi ông về chỗ nhà chức
trách”.

“Tuyệt”, Victor đáp. “Chúng ta có thể chung nhau một phòng giam”.
Tôi cau mày.
“Rồi”, ông ta nói tiếp. “Ta biết tất cả chuyện đã xảy ra. Tatiana tội

nghiệp. Đúng là bi kịch. Một mất mát lớn”.

Lời nhạo báng cùng giọng điệu thống thiết của ông ta làm lóe lên một

ý nghĩ cảnh giác. “Ông… ông không làm gì đấy chứ?” Cuộc vượt ngục của
Victor đã châm ngòi cho sự sợ hãi và hoảng loạn trong giới Moroi. Người
ta tin rằng ông ta sẽ xử lí tất cả bọn họ. Hiểu rõ thực hư cuộc vượt ngục, tôi
đã gạt đi những tin đồn và biết rằng ông ta chỉ đơn giản lẩn tránh. Bây giờ,
nhớ ra ông ta đã từng muốn khơi mào một cuộc cách mạng trong giới
Moroi, tôi tự hỏi liệu kẻ ám sát nữ hoàng có thực sự tên tội phạm hiểm
ác nhất chúng tôi đã biết không.

Victor khịt mũi. “Không thể nào”. Ông ta khoác tay sau lưng, dạo qua

căn phòng vờ thưởng thức nghệ thuật. Một lần nữa tôi tự hỏi bức tường
chắn của Robert kéo dài đến đâu. “Để đạt được mục đích ta có nhiều
phương thức tinh vi hơn rất nhiều. Ta sẽ không chỉ dừng lại ở đó, cháu
cũng vậy”.

Tôi định bật lại rằng chuyện với linh hồn của Lissa chẳng có gì là tinh

vi thì những lời cuối cùng đột nhiên khiến tôi chú ý. “Ông nghĩ là tôi không
làm chuyện đó?”

Victor đang đứng chiêm ngưỡng một người đàn ông đội mũ cầm gậy,

liếc nhìn tôi. “Dĩ nhiên rồi. Cháu không bao giờ làm việc gì đòi hỏi phải
nhìn xa trông rộng nhiều thế cả. Và, nếu những điều ta nghe ngóng được về
hiện trường là đúng, cháu không bao giờ để lại nhiều chứng cứ như vậy”.

Lời nói có cả sự lăng mạ và cả lời khen ngợi. “Tốt thôi, cảm ơn vì lá

phiếu tin tưởng của ông. Tôi đã lo là không biết ông sẽ nghĩ gì”. Nó khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.