TẬN HIẾN - Trang 130

“Không sao, họ không tìm được em đâu. Em đang ở một nơi khá xa”.

Rất xa.

“Ước gì anh có thể đi cùng em”.
Adrian vẫn lo lắng, và tôi đặt một ngón tay lên môi anh. “Không.

Đừng nói thế. Tốt hơn là anh ở lại, và tốt hơn là đừng liên đới thêm với em
nữa. Anh đã bị thẩm vấn chưa?”

“Rồi, họ chẳng moi được gì từ anh cả. Chứng cứ ngoại phạm quá xác

đáng. Họ đưa anh vào khi anh đi tìm Mikhail bởi vì bọn anh đã nói chuyện
với…”

“Em biết rồi. Joe”.
Adrian bất ngờ trong chốc lát. “Ma cà rồng lai bé nhỏ, em lại theo dõi

rồi”.

“Khó mà không làm thế cho được”.
“Em biết không, dù thích việc luôn có người biết khi nào mình gặp

nguy hiểm, anh vẫn mừng vì mình không kết nối với ai, anh không chắc
anh muốn họ nhìn thấu vào tâm trí anh”.

“Em cũng không nghĩ có ai muốn nhìn thấu anh cả. Một người sống

cuộc sống của Adrian Ivashkov là đủ mệt rồi”. Sự thích thú ánh lên trong
mắt anh, nhưng nó biến mất khi tôi quay lại với công việc. “Dù sao thì,
đúng thế. Em đã nghe được chuyện Lissa… ờ, chất vấn Joe. Chuyện
nghiêm trọng đấy! Mikhail nói gì? Nếu Joe nói dối, một nửa bằng chứng
chống lại em bị xóa bỏ”. Về mặt lí thuyết, nó cũng xóa bỏ chứng cứ ngoại
phạm của Adrian.

“Ừm, không hẳn là một nửa. Sẽ tốt hơn nếu Joe khai là em ở phòng

trong thời gian án mạng chứ không phải thừa nhận mình là một cục thịt
không nhớ được gì. Cũng sẽ tốt hơn nếu anh ta khai nhận mà không chịu sự
ép buộc của Lissa. Mikhail không thể báo cáo như vậy”.

Tôi thở dài. Chơi thân với những người sử dụng linh hồn, tôi bắt đầu

coi sự cưỡng chế là chuyện thường. Thật dễ quên mất trong thế giới Moroi,
phép ép buộc bị cấm kị, và sẽ khiến ta gặp rắc rối nghiêm trọng. Thực ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.