TẬN HIẾN - Trang 205

“Rồi”. Tôi xem xét lại. “Thực ra thì không hẳn. Chúng tôi biết chỗ cô

ấy ở. Ngày mai chúng tôi sẽ đến gặp và hỏi cô ấy”.

Vẻ mặt Victor tỏ rõ ông ta nghĩ điều đó nực cười đến mức nào. “Và ta

chắc rằng cô ấy sẽ rất háo hức được giúp đỡ”.

Tôi nhún vai. “Dimitri khá có sức thuyết phục”.
“Ta cũng nghe nói vậy”, Victor đáp. “Nhưng Sonya Karp không phải

là đứa trẻ vị thành niên dễ bị ấn tượng”. Tôi siết nắm đấm nhưng lại sợ
Robert sẽ lại dựng tường bảo vệ. Victor thấy rõ nỗi căm giận của tôi. “Nói
cho ta cháu đang ở đâu. Chúng ta sẽ đến chỗ cháu”.

Lại một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi không nghĩ hai anh em nhà

này làm được gì nhiều. Nhưng việc gặp gỡ tạo cơ hội bắt lại ông ta. Thêm
nữa, nếu gặp trực tiếp, có thể ông ta sẽ không phá ngang những giấc mơ
của tôi nữa.

“Chúng tôi đang ở Kentucky”, cuối cùng tôi đáp. “Paris, Kentucky”.

Tôi cho ông ta những thông tin đang có về ngôi nhà màu xanh.

“Ngày mai ta sẽ có mặt”, Victor nói.
“Thế bây giờ ông đang ở…”
Y như lần trước, Robert đột ngột kết thúc giấc mơ, để lại tôi hẫng hụt.

Cái gì khiến tôi dây dưa với bọn họ? Chưa kịp suy ngẫm, ngay lập tức tôi
bị đưa vào một giấc mơ linh hồn khác. Chúa lòng lành! Thật quen thuộc.
Mọi người đều muốn nói chuyện với tôi trong giấc ngủ của tôi. May sao,
giống lần trước, người viếng thăm thứ hai là Adrian.

Lần này là sàn khiêu vũ trong hội đồng tôi từng thấy. Không có ghế

hay người, bước chân tôi vang vọng trên nền gỗ cứng. Căn phòng lúc trước
được sử dụng mang vẻ nguy nga, đầy quyền lực giờ đây chỉ mang lại cảm
giác cô độc, lừng lững.

Adrian đứng gần một khung cửa sổ lớn hình vòm, trao cho tôi nụ cười

tinh nghịch khi tôi ôm anh. So sánh với những thứ bẩn thỉu và máu me
trong thế giới thực, Adrian hoàn toàn tinh khôi và hoàn hảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.