TẬN HIẾN - Trang 227

Ronald Ozera không cần phải lo lắng, nhưng dù sao ông cũng không thể
biết. Chỉ có Lissa biết. Xem ra linh hồn cũng không quá vô dụng ở đây.

Cơn mưa nhẹ dần đi, hơi ấm của ngọn lửa vẫn tiếp tục xoa dịu Lissa.

Cô không thể xác định được thời gian từ bầu trời, nhưng bằng cách nào đó,
cô biết cô sẽ không có vấn đề gì khi đợi chờ ngoài trời và…

“Rose?” Một giọng nói triệu tập tôi ra khỏi cuộc chiến sống còn nơi

hoang dã của Lissa. “Rose, dậy đi nếu không… thế nào cũng được”.

Tôi chớp mắt, tập trung vào khuôn mặt Sydney, lúc đó chỉ cách mặt

tôi chút xíu. “Gì vậy?” tôi hỏi. “Sao lại làm phiền tớ thế?”

Cô chùn lại và nhìn ra xa, mất tiếng trong giây lát. Lấy đi bóng tối từ

Lissa khi liên kết với cô không tác động đến tôi ngay lúc đó, nhưng bây
giờ, ý thức được cơ thể tôi, sự tức giận và cáu kỉnh ngập tràn trong tôi.
Không phải mình, không phải Sydney, tôi tự nhủ. Đó là linh hồn. Bình tĩnh
lại nào.
Tôi thở một hơi thật sâu, ngăn linh hồn làm chủ mình. Tôi mạnh
hơn tụi nó. Hi vọng là vậy.

Khi chiến đấu để đè nén những cảm giác đó, tôi nhìn quanh và nhớ ra

mình đang nằm trong phòng ngủ của Sonya Karp. Mọi vấn đề quay lại. Có
một Strigoi đang ở một phòng khác, một Strigoi chúng tôi khó lòng tiếp tục
khống chế và là kẻ không chịu đem lại câu trả lời cần thiết.

Tôi nhìn lại Sydney, cô có vẻ vẫn đang sợ tôi.
“Tớ xin lỗi… tớ không định mắng cậu. Tớ chỉ giật mình”.
Sydney do dự một lúc và gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi. Khi nỗi sợ hãi

nhạt dần trên mặt cô, tôi thấy còn điều khác đang làm cô khó xử. “Sao
vậy?” tôi hỏi. Miễn là chúng tôi còn sống và Sonya vẫn bị trói, mọi chuyện
không thể tồi tệ đến thế, đúng không?

Sydney lùi lại và khoanh tay. “Victor Dashkov và em trai đang ở đây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.