TẬN HIẾN - Trang 3

Một

TÔI KHÔNG THÍCH CHUỒNG CỦI.
Thậm chí tôi còn ghét tới vườn thú. Lần đầu tiên đến đấy, tôi suýt nữa

bị hoảng loạn không gian hẹp khi nhìn những con vật tội nghiệp trong
chuồng. Thật khó lòng tưởng tượng ra sinh vật nào sống nổi với tình cảnh
đó. Đôi khi tôi thương xót các phạm nhân bị giam cầm chung thân nơi ngục
tối. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ phải sống nốt quãng đời
còn lại ở phòng giam.

Nhưng gần đây số phận dường như đang dồn tôi tới những tình huống

không ngờ nổi, vì hiện giờ tôi đang bị giam giữ.

“Này!” Tôi kêu lên và nắm lấy những chấn song sắt ngăn cách mình

với thế giới bên ngoài. “Tôi phải ở đây bao lâu nữa? Khi nào mở phiên tòa?
Các người không thể nhốt tôi trong hầm ngục này mãi được!”

Thực ra đây cũng không hẳn là một hầm ngục tăm tối đầy xiềng xích

han rỉ. Tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ với bốn bức tường ảm đạm, sàn
nhà ảm đạm, và… mọi thứ ảm đạm. Đơn điệu. Khắc nghiệt. Lạnh lẽo. Thực
sự nó còn đáng thất vọng hơn bất kì hầm ngục ẩm ướt nào. Các chấn song
khiến tôi khó chịu. Tôi nhìn thấy vai một người đàn ông đang nghiêm mình
đứng gác ở phía cửa ra vào và đoán chừng còn tới bốn giám hộ khác chỗ
hành lang, ngoài tầm mắt tôi. Tôi cũng biết sẽ không ai hồi đáp, nhưng điều
đó không ngăn được tôi dằng dai đòi câu trả lời trong suốt hai ngày qua.

Khi được đáp lại bằng sự im lặng thường thấy, tôi thở dài và sụp

xuống chiếc phản đằng góc phòng giam. Cũng giống như mọi thứ trong
ngôi nhà mới này, chiếc phản trông ảm đạm và khô cứng. Phải. Tôi thực
lòng mong muốn được giam trong hầm ngục thật hơn. Có chuột bọ và
mạng nhện, chí ít còn có thứ để nhìn. Tôi ngước lên, lập tức cảm thấy mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.