TẬN HIẾN - Trang 324

vào nhau, kết hợp nhịp nhàng cùng chống lại những kẻ tấn công. Thật khó
mà vô hiệu hóa kẻ thù mà không giết chóc. Khó, nhưng cần thiết nếu chúng
tôi vẫn tránh được. Tôi không muốn giết người phe mình, những người
đang thực hiện nhiệm vụ bắt giữ tội phạm bỏ trốn. Chiếc váy dài cũng
khiến tôi gặp khó khăn. Chân tôi liên tục vướng vào gấu váy.

“Những người khác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào”, Dimitri gầm gừ,

quật một giám hộ xuống đất. “Chúng ta phải đi ngay. Kia. Cánh cổng kia”.

Tôi không đáp lại nhưng đi theo chỉ dẫn của anh, vừa phòng thủ vừa

lùi ra hàng rào. Chúng tôi vừa hạ được nhóm người trong sân thì một loạt
giám hộ khác xông ra khỏi ngôi nhà. Chúng tôi chuồn qua cổng, lao vào
con đường yên tĩnh bên hông nhà Mastrano và chạy thục mạng. Nhưng
chẳng mấy chốc tôi biết rằng mình không thể theo kịp Dimitri. Tâm trí tôi
đủ sức quên đi cơn đau, nhưng cơ thể tôi không thể bắt gót chân bị thương
hoạt động tốt được.

Không bỏ lỡ một nhịp, Dimitri vòng tay ra, đỡ tôi chạy và giảm nhẹ

trọng lượng đè lên gót chân. Chúng tôi tránh khỏi đường, đi qua những khu
vườn khiến các giám hộ gặp khó khăn, chứ không phải không thể, truy đuổi
chúng tôi.

“Chúng ta không thể chạy thoát được. Em đang kìm chân anh. Anh

phải…”.

“Đừng bắt anh bỏ em lại”, Dimitri ngắt lời. “Chúng ta sẽ cùng chung

số phận”.

Tạch, tạch. Một chậu hoa gần chúng tôi đột nhiên nổ tung thành một

đống đất vụn.

“Người ta đang bắn”, tôi kêu lên không tin. “Họ đang bắn chúng ta

thật rồi!” Đã được tập luyện đối kháng quá nhiều, tôi luôn coi dùng súng
ống là gian lận. Nhưng khi truy lùng kẻ sát hại nữ hoàng và đồng bọn?
Danh dự không phải là chuyện quan trọng. Kết quả mới quan trọng.

Một viên đạn nữa lướt qua sát rạt. “Súng giảm thanh”, Dimitri nói.

“Dù vậy, họ cũng rất thận trọng. Họ không muốn người dân xung quanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.