TẬN HIẾN - Trang 350

“Đó là Sydney Sage”, Lissa nói. “Cháu tưởng họ đang ở Tây Virginia.

Tại sao cô ấy không đi cùng Rose?”

“Đó”, Abe sầm mặt, “là một câu hỏi hay”.
“Bởi vì có vẻ họ đã bắt cóc Jill Mastrano ở Detroit”, Christian lên

tiếng. “Thật kì lạ. Nhưng không phải chuyện điên rồ nhất mà Rose có thể
gây ra”. Tôi rất cảm kích sự ủng hộ của cậu ta.

Abe lại được nghe tường thuật về sự việc, ít nhất là theo những gì bạn

bè tôi được biết, một mảnh của cả câu chuyện dài. Abe nhận ra ngay mình
đã bị lừa, và vẻ mặt giận dữ của ông cho thấy ông không thích bị giấu
giếm. Chào mừng tới câu lạc bộ của tôi, ông già, tôi tự mãn. Tôi vẫn chưa
quên việc chẳng ai nói gì với mình trong kế hoạch vượt ngục. Nhưng chẳng
được bao lâu vì tôi rất lo cho Sydney bởi giờ Abe dồn cơn giận lên cô.

“Con nhỏ đó dám lừa ta”, Abe gầm gừ. “Ngày nào nó cũng báo cáo

than thở rằng ở Tây Virginia rất yên tĩnh và buồn chán. Ta còn chẳng biết
nó có tới thị trấn đó không. Ta phải đi gặp nó”.

“Chúc may mắn”, Adrian nói rồi thò tay vào túi rút ra một điếu thuốc

lá. Rõ ràng vắng mặt tôi thì bản hợp đồng “xa lánh” các thói xấu do anh tự
đặt ra tạm thời vô hiệu lực. “Có lẽ những người bạn của cô ta và các giám
hộ sẽ không cho ông lại gần đâu”.

“Ồ, ta sẽ đến được chỗ con bé. Nó có rất nhiều câu trả lời. Nếu con bé

giấu hai người họ khỏi bọn ngốc kia thì không sao. Nhưng nó phải báo cáo
với ta”.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lissa. “Bác phải nói chuyện với Ian. Anh

ta đi cùng các nhà giả kim. Anh ta biết kẻ ở trong bức ảnh… Ờ, à, kẻ Eddie
đã giết”.

“Cháu chắc chứ?” Abe hỏi lại.
“Chắc”, Adrian trả lời khiến cả nhóm bất ngờ. “Ian đã phản ứng rất rõ.

Hắn cũng thích cô nàng Sydney nữa”.

“Em cũng thấy vậy”, Lissa đồng tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.