TẬN HIẾN - Trang 356

lí do cho việc tránh xa nhau lúc ấy là cần thiết. Nhưng từ lâu chúng đã
không còn.

Lẽ ra tôi phải hỏi anh nhiều hơn, nếu không có người cào vào cửa.
Cả hai bật dậy và tách ra, tìm cọc bạc ở gần chỗ ngủ. Vồ lấy cọc bạc là

bản năng bởi tôi biết ngoài kia không có Strigoi. Dạo gần đây, Strigoi là
chủ đề chúng tôi ít lo lắng nhất.

“Rose? Dimitri?”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng quen thuộc. Nhẹ người, tôi mở cửa lều và

thấy Sonya đang quỳ trước đó. Giống chúng tôi, cô vẫn mặc bộ quần áo lúc
trước, mái tóc đỏ rối bời. Dù sao cô vẫn bình yên vô sự thoát khỏi những kẻ
truy đuổi. Tôi tránh sang một bên để cô vào.

“Ấm áp đấy”, cô nhìn quanh nói. “Em bắt cô đi xa quá. Mãi mới tìm

được chiếc xe em mô tả”.

“Cô đến đây bằng gì?” tôi hỏi.
Cô nháy mắt. “Hai người không phải những người duy nhất biết trộm

xe. Hoặc, trong trường hợp của cô, bắt người ta ‘sẵn lòng’ cho mượn xe”.

“Cô có bị theo đuôi không?” Dimitri hỏi. Anh lại nghiêm nghị, không

có dấu hiệu của việc vừa xảy ra phút trước.

“Tôi cũng không biết”, cô khoanh chân rồi nói. “Một vài giám hộ bám

theo tôi, nhưng tôi thoát được họ rồi. Hầu hết bọn họ đều hứng thú với hai
người hơn”.

“Hiểu rồi”, tôi lẩm bẩm. “Tệ quá, Victor đã đi xa. Hẳn ông ta đã chiếm

thế thượng phong”.

“Ông ta không giết nữ hoàng”, Sonya rầu rĩ nói. Rốt cuộc chúng tôi

phải kể cho cô lí do Victor bị săn đuổi và là kẻ Sonya cho là đã đeo bám
Lissa hồi ở học viện Thánh Vladimir. “Nhưng tin mừng là cô biết bây giờ
họ đang ở đâu”.

“Ở đâu?” tôi và Dimitri đồng thanh hỏi.
Một nụ cười bí hiểm nở trên môi Sonya. “Tây Michigan”, cô đáp. “Họ

đáp xuống hướng đối diện với hoàng cung”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.