TẬN HIẾN - Trang 45

“Rose, giờ anh còn lâm vào rắc rối nào hơn thế này được nữa? Phải có

người chịu tội vì đã cứu em, anh là lựa chọn tốt nhất”. Tôi không chắc lắm.
Nếu Tatiana thực sự đã có động thái chứng tỏ mọi người rằng Dimitri
không phải mối họa, thì vụ đào thoát này sẽ phá hủy tất cả.

“Đi đi”, Eddie lên tiếng, và đột ngột ôm tôi thật nhanh. “Chúng ta sẽ

liên lạc qua Lissa”. Tôi nhận ra mình đang cầm chắc phần thua trong cuộc
tranh cãi với mọi người. Thực sự đã đến lúc phải đi.

Tôi cũng ôm Mikhail, thì thầm vào tai anh, “Cảm ơn anh. Cảm ơn anh

vì đã giúp đỡ. Em thề chúng ta sẽ tìm ra cô ấy. Chúng ta sẽ tìm ra Sonya”.
Anh lại mỉm cười buồn rầu không đáp.

Adrian là người khó bỏ lại phía sau nhất. Tôi biết chuyện này cũng rất

khó khăn với anh, dù nụ cười của anh vẫn bình thản. Anh không thể vui vì
tôi bỏ trốn cùng Dimitri. Cái ôm của chúng tôi kéo dài hơn, anh hôn tôi thật
nhẹ lên môi. Tôi suýt bật khóc vì sự dũng cảm của anh đêm nay. Tôi mong
anh đi cùng mình nhưng biết anh sẽ an toàn hơn nếu ở đây.

“Adrian, cảm ơn anh vì…”
Anh giơ tay lên. “Chúng ta chưa xa nhau đâu, ma cà rồng lai bé nhỏ.

Anh sẽ gặp em trong mơ”.

“Nếu anh giữ mình tỉnh táo”.
Anh nháy mắt. “Vì em anh sẽ cố”.
Một tiếng nổ lớn cắt ngang câu chuyện, ánh sáng bùng lên phía bên

phải. Nguời đứng gần ga ra kêu gào.

“Đấy, thấy chưa?” Abe hỏi, rất hài lòng. “Một cánh cổng mới. Vừa

đúng lúc”.

Tôi miễn cưỡng ôm Abe và ngạc nhiên thấy ông không buông ra ngay.

Ông mỉm cười… âu yếm với tôi. “À, con gái của ta”, ông nói. “Mười tám
tuổi, bị kết án sát nhân, phạm tội nghiêm trọng và tiêu diệt được một số
lượng Strigoi đông đảo hơn bất kì giám hộ nào mà thiên hạ biết được”. Ông
ngừng lại. “Ta không thể tự hào hơn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.