TẬN HIẾN - Trang 57

và tôi hơi loạng choạng, dù chưa tới mức mất thăng bằng. Thiếu sức mạnh,
tôi bù đắp lại bằng tốc độ. Tôi né mọi đòn tấn công hướng về mình, nhưng
không thấy thỏa mãn. Cái còi báo động ngớ ngẩn vẫn kêu inh ỏi, cuối cùng
nó cũng khiến giám hộ khác, hoặc con người có thẩm quyền chú ý.

Tôi lao qua bên kia xe, người giám hộ đuổi theo, dừng lại khi hai

chúng tôi đứng đôi diện nhau. Tình huống này giống như hai đứa trẻ chơi
trò tránh nhau. Chúng tôi bắt chước y hệt hành động của đối phương, còn
anh ta cố đoán hướng tôi sắp đi. Trong ánh sáng mờ mờ, tôi thấy một vật
đáng ngạc nhiên lấp ló nơi thắt lưng anh ta: một khẩu súng. Máu tôi đông
cứng lại. Giám hộ được huấn luyện sử dụng súng nhưng hiếm khi mang
chúng theo. Cọc bạc là lựa chọn hàng đầu của chúng tôi. Chúng tôi có
nghĩa vụ tiêu diệt Strigoi, rõ ràng súng ống vô tác dụng với chúng. Nhưng
còn với tôi? Có. Khẩu súng sẽ đơn giản hóa công việc phải làm, nhưng tôi
có cảm giác anh ta còn chần chừ chưa muốn dùng. Tiếng còi báo động của
xe có thể giải thích bằng việc có người vô ý tiến lại quá gần, nhưng còn
tiếng súng? Chắc chắn nó sẽ dẫn tới cảnh sát. Người này sẽ không nổ súng
nếu còn lựa chọn - nhưng sẽ nổ súng nếu không còn khả năng nào khác.
Phải kết thúc vụ này sớm.

Cuối cùng tôi đi về phía đầu xe. Người giám hộ định chặn tôi lại,

nhưng đột nhiên tôi nhảy lên mui xe (thực ra lúc này chiếc còi báo động
làm sao kêu to hơn được nữa). Trong khoảnh khắc chiếm ưu thế tôi tung
người lao khỏi chiếc xe lên mình anh ta, xô anh ta ra đất. Tôi hạ cánh trên
bụng người giám hộ và giữ bằng sức nặng toàn thân trong khi hai tay vòng
ra giữ thật chặt cổ anh ta. Anh ta vùng vẫy, cố lật tôi ra và suýt nữa đã
thành công. Cuối cùng, sự thiếu dưỡng khí đã chiến thắng. Anh ta ngừng
động đậy và chìm vào mê man. Tôi thả ra.

Trong khoảnh khắc, tôi nhớ lại lúc chạy trốn khỏi hoàng cung, khi

dùng kĩ xảo tương tự để hạ Meredith. Tôi thấy cô nằm trên đất và cảm nhận
được cùng một nỗi ân hận. Rồi tôi rũ bỏ nó. Meredith không sao.

Meredith không ở đây. Chuyện đó không quan trọng. Chuyện quan

trọng là anh chàng này đã không còn là mối nguy hiểm, và tôi phải đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.