TÂN NƯƠNG CỦA QUỶ - Trang 148

Tôi sờ sờ lại người mình thì phát hiện ra trên người tôi chẳng còn thứ gì

nữa cả, nên tôi chỉ có thể lùi về sau từng bước một. Nhìn có vẻ như cô ấy
đang muốn trút hết mọi oán hận trong lòng lên người tôi, nhìn ánh mắt ác
đọc của cô ấy mà đáy lòng tôi cứ run sợ không thôi.

Lúc khoảng cách giữa tôi và Vương Tiểu Mỹ chỉ còn 2-3 cm thì Vương

Tiểu Mỹ bất chợt thét lên thật to rồi bổ nhào về phái tôi, tốc độ nhanh đến
nỗi làm tôi không thể tránh né được. Cuối cùng tôi chẳng quan tâm đến cái
gì nữa, hành động theo bản năng, âm thầm niệm ba chữ "Cố Nam Phong" ở
trong lòng. Ngay lúc tôi cho rằng hẳn là lần này mình sẽ phải chết thì bất
chợt có một thân ảnh đứng chắn trước người tôi. Kéo theo đó là một tiếng
quát đầy uy lực: "Cút".

Lúc tôi mở mắt ra nhìn thật kỹ, thì tôi chỉ thấy Vương Tiểu Mỹ đang run

bần bật, cố gắng chạy đi thật xa.

Tôi lại một lần nữa gặp Cố Nam Phong.

"Sao anh lại tới đây?" Tôi vui mừng nhìn hắn. Nhưng rất nhanh nụ cười

trên gương mặt tôi liền cứng lại. Bởi vì tôi trông thấy sắc mặt Cố Nam
Phong không giống với bình thường, hình như đang phải chịu đựng một
loại thống khổ vô cùng lớn.

"Anh làm sao vậy?"

Cố Nam Phong cười nói,: "Ta không sao. Mà em phải gặp nguy hiểm

như vậy sao không báo trước cho ta biết một tiếng chứ?"

Tôi lẩm bẩm nói: "Lúc đó tôi không nghĩ ra, đợi đến khi nhớ ra thì cũng

hơi muộn rồi."

"Cô ấy sẽ không dám đến tìm em nữa đâu. Em mau trở lại ký túc xá đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.